221 Sau khi đi về phía trước hơn một canh giờ, lại len vào một đường nhỏ theo hình ruột dê, chạy một lúc lại thấy bọt sóng tung tòe, con ngựa hồng đã chạy vào trong một dòng sông sâu tới eo.
222 "Không cần ngươi đồng ý. " Nữ tử lạnh lùng đáp "Chỉ cần ngươi làm theo!"Dương Thu Trì cảm thấy rúng động, ẩn ước cảm giác có gì không hay, nghe ý tứ qua lời nói của ả, thì yêu cầu của ả chính là mệnh lệnh, không còn có chỗ cho sự thương lượng, chỉ có thể tuân theo và chấp hành mà thôi.
223 Vừa rồi đi lâu như thế, một người cũng không thấy, Liễu Nhược Băng nói trong phương viên trăm dặm không có người, nói như thế đương nhiên không hề phóng đại, hơn nữa hắn nếu ở trên tảng đá cao bằng tòa lầu mấy chục tầng mà ngay cả chuột cũng không có một con này, nếu không đói chết thì cũng khát chết!Dương Thu Trì cười hắc hắc muốn làm cho khí phần tích cực hơn một chút: "Ngươi đem ta lưu ở trên này, ta không đói chết thì cũng khát chết, và đồ nhi của ngươi coi như không có chồng rồi.
224 Liễu Nhược Băng phóng người đứng dậy, trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, hai mắt hàn quang chớp ngời: "Hôm nay ta phá lệ nói với ngươi nhiều như vậy, ta không muốn nói nữa.
225 Hắn chỉ còn biết khóac cái mền ngồi dựa vào vách đá trong tiểu động, thay đổi tư thế để hai chân thoải mái một chút. Mưa bên ngoài dường như không biết nễ mặt hắn chút nào, càng lúc càng lớn, gió mang theo nước mưa không ngừng hắt vào trong tiểu động, thỉnh thoảng quật vào mặt Dương Thu Trì.
226 Mưa vẫn ào ào như thác đổ, gió lạnh cắt xương. Dương Thu Trì trần truồng thân thể, ôm cái mền lần dò về nơi cao, tìm đến một chỗ không đọng nước. Nơi này có hai lùm cây bụi, đấy chính là thứ mà lúc trưa Dương Thu Trì đi tìm hiểu nhìn thấy.
227 Có lẽ là ở nơi hoang vắng không có ai bên cạnh, lời nói của Bạch Tố Mai có vẻ thoáng hơn, dịu dàng đáp: "Dương công tử, huynh không cần khách khí, huynh cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi chiếu cố huynh một chút cũng là nên lắm.
228 "Trời gầm rồi! Chắc trời sắp mưa a. " Bạch Tố Mai ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên, mây đen cuồn cuộn, e rằng lại có một trận mưa giông. Dương Thu Trì đã quấn một cái mền to, thân thể không cảm thấy lạnh, nhưng gió lạnh thổi qua mặt vẫn cảm thấy buốt da xương vô cùng.
229 Bạch Tố Mai vội vã thu lại nụ cười, cố giấu diếm nói: "Không có a. " Dừng lại một chốt, nàng tiếp: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi trước đây xuất gia đã ở Tịnh Tuyết am, cũng hoang lương như thế này, nơi này cũng hợp với chuyện bế quan tu hành lắm.
230 Trọng lượng nửa người của Dương Thu Trì đều áp lên người Bạch Tố Mai, khiến nàng loạng choạng hai ba bước mới tới ngồi sụp xuống đê. Bạch Tố Mai giúp Dương Thu Trì đưa hai chân ra ngoài, sau đó giương dù, một tay giữ dù, một tay đỡ hắn dựa lần vào khối đá ngoài cửa động đi ra.
231 "Được, Tố Mai tuân lệnh. " Bạch Tố Mai nhỏm dậy mặc nhanh quần áo vào, rồi ngồi xếp bằng cạnh Dương Thu Trì, kéo mền đắp lên người hai người, nhẹ tựa vào lòng hắn.
232 Liễu Nhược Băng từ từ bước lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"Dương Thu Trì lại xá dài một cái nữa: "Tiền bối, thỉnh thứ cho tại hạ khó có thể tòng mệnh!"Đối với kết quả này, Liễu Nhược Băng dường như đã đoán ra, buông gọn một câu: "Các ngươi cứ sống đến già đến chết nơi này đi!" Nói xong một tay đặt lên eo, chuyển thân định đi.
233 Kiểm tra miệng vết thương một lúc, hắn không phát hiện răng của độc xà còn lưu lại, bèn dùng một tay cầm đoản kiếm, lấy vết răng cắn làm trung tâm rạch một dấu hình thập tự sâu xuống dưới da, sau đó vứt đoản kiếm đi, phục người xuống dùng miệng hút vết thương, rồi nhổ chất dịch có độc ra, sau đó lại hút tiếp.
234 Làn tóc dày của Liễu Nhược Băng theo gió tung bay, giống như cánh tay ngọc thon dài của tình nhân vuốt ve vào hai má và cổ Dương Thu Trì. Vành tai xinh xắn của nàng kề sát miệng hắn, khiến hắn phải lấy hết sức nghị lực mới khắc chế xung động muốn hôn vào vành tai óng ánh như thủy tinh của nàng.
235 Một lúc sau, Liễu Nhược Băng đeo mạng che mặt lên, lạt giọng nói: "Đi thôi, ta đến đưa Bạch cô nương xuống huyền nhai, tìm một địa phương an trí hai người, sau đó ta sẽ đi đưa hai tiểu thiếp về trả cho ngươi.
236 Dương Thu Trì đã nghĩ kỹ trong đầu, chuyện này không có gì đáng dấu, chỉ có chuyện của sư phụ của Tống Vân Nhi là Liễu Nhược Băng ngoài cá nhân hắn ra, ba người Bạch Tố Mai, Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ đều không biết.
237 Lòng Dương Thu Trì chợt rộn lên, như vậy có thể nói Hồng Lăng cô nương là nô tỳ của hắn rồi?! Hắn vội vã cung cung kính kính tiếp nhận. Ha ha, quả là một xấp văn khế lớn! Rốt cuộc là không cực khổ suông, lại phát tài rồi, không nói chi xa, chỉ cần chồng văn khế này đem so với văn khế khi tiếp thụ Hác gia và Hạ gia cũng còn nhiều hơn, dù sao thì Mễ viên ngoại cũng giàu có một phương, chính là đại tài chủ chân chính.
238 Những nữ tử khác nghe thế đều rất kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên kinh ngạc, nhân vì vừa rồi Dương Thu Trì nói rất rõ, Lê viên của họ sẽ là ca vũ đoàn tư nhân của Dương Thu Trì, không cần làm cái gì gọi là "Tam bồi"(*), chỉ cần lúc khách uống rượu thì đến ca múa trợ hứng mà thôi, đãi ngộ như vậy chẳng khác gì đại tiểu thơ con nhà quan, Hồng Lăng này sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà không làm, lại muốn đi làm người hầu phục vụ cho Dương Thu Trì.
239 Bận bịu suốt ngày đêm, trời đã về khuya, Bạch phu nhân cùng Bạch Tố Mai cùng tiểu nha hòan Oái nhi cáo từ Dương Thu Trì trở về phòng nghỉ ngơi. Tống Vân Nhi biết ba người họ cửu biệt trùng phùng, có rất nhiều lời cần phải nói, cho nên cũng tự lui về phòng của nàng.
240 Khang Hoài cười khổ đáp: "Hơn hai nghìn lượng bạc trắng. "Hơn hai nghìn lượng? Dương Thu Trì cả kinh, hai nghìn lượng tương đương hai trăm vạn nhân dân tệ thời hiện đại, đó là một khoảng không nhỏ a!Xem ra Khang Hoài này không phải là tham quan, và nếu chỉ dựa vào bổng lộc để đền bù chỗ mất này thì không biết năm nào tháng nào mới đủ bù cho được.