181 Bàng quản gia hiện giờ mặt mày như người chết, chỉ còn biết gật đầu: "Đúng vậy, Sơn nhi là do tôi và tam di nương sinh đấy. ""Thành thật khai ra!" Tống đồng tri quát.
182 Nhân lúc này, Dương Thu Trì bảo: "Bàng quản gia, nói cho ông biết một bí mật, món cháo tỉnh rượu đậu xanh đường phèn vừa rồi ông đưa ta không có uống.
183 Đêm trước hôm xuất phát mấy ngày, Tống đồng tri dẫn theo Tống Vân Nhi đến Dương phủ bái phỏng, đi theo còn có hai trung niên, một thì cao cao ốm ốm, một thì mập mập lùn lùn miệng luôn nở nụ cười, chính là hình danh sư gia Kim sư gia và Tiền cốc sư gia Long sư gia của Tống đồng tri lúc còn ở Quảng Đức huyện.
184 Phùng Tiểu Tuyết đương nhiên minh bạch phu quân dù sao cũng nạp hai tiểu thiếp rồi, chính là vì chỉ mong sao cho có được đứa con thôi, một ngày mà chồng nàng không có con, ngày đó coi như chưa hoàn thành chuyện nạp thiếp.
185 Thứ lò sưởi bằng than này là loại lò sưởi tay chuyên dùng trên các xe ngựa thời cổ đại, làm từ đồng thau, có phần che phía trên, ở dưới có vật trang trí loe ra, có thể giữ sự cân bằng trong đường gập ghềnh và giữ cho than lửa trong đó không bắn ra.
186 Thần tình Bạch Tố Mai ảm đạm: "Tôi là kẻ bất tường, lần này hại chết phu quân và công công, tận mắt chứng kiến muội muội chết thảm mà không nói ra được, cha lại tao ngộ họa từ trên trời rơi xuống, sư phụ nói đó là tội nghiệt từ kiếp trước của tôi, kiếp này phải hoàn lại cho hết.
187 Tống Vân Nhi nói: "Phạt uống đến năm chục bôi một vòng, trong vòng một vòng người bị phạt rượu ít nhất có quyền yêu cầu người bị phạt rượu nhiều nhất biểu diễn một tiết mục, được không?"Nguyệt Thiền là người vỗ tay trước: "Chủ ý này của tiểu thư quá hay!""Hay cái gì mà hay? Do ngươi phụ trách đếm, nếu như nhớ sai phạt ngươi đấy.
188 Dương Thu Trì vén rèm phía trước lên, thò đầu ra nhìn. Gió lạnh thấu xương, thổi đến nỗi hắn suýt không mở mắt nổi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mông lung phía bờ ruộng xa xa có một vài người đang quây quần với nhau.
189 "Mới vừa một lúc đây. " Lão hán nhỏ lệ đáp. "Là ai phát hiện sớm nhất?"Một lão nông ở bên cạnh dập đầu thưa: "Hồi bẩm lão gia, là tiểu nhân phát hiện đầu tiên.
190 "Không, xem ra là đến bốn con!" Dương Thu Trì nói, "Nếu như dùng hai thớt ngựa kéo xe, vì để đồng thời dùng lực kéo và chống lại cái lạnh, hai ngựa sẽ chạy song song, chứ không thể một tiền một hậu, và con ngựa còn lại sẽ không đạp lên ngực đứa bé như thế.
191 Lão hán đáp: "Có, tới trước hai chục dặm có một lò đốt than lớn, thường mang than đi bán ở Thái Bình phủ, thậm chí người ở Trì Châu cũng đến đấy mua than.
192 "Mẹ muội hơi do dự, một là không biết sư phụ của muội, hai là bà không hy vọng một nữ hài tử như muội là múa thương đập gậy, nên chần chờ nói cần phải hỏi ý kiến của cha muội.
193 Hai chữ 'bổn huyện" nói ra thật là sướng miệng, đại biểu cho một loại quyền uy, lực lượng. Nhưng, lực lượng thì lực lượng, chẳng có ai thèm để ý, đám hán tử đang quỳ này im phăng phắc, không ai ứng tiếng.
194 Hán tử dập đầu: "Tỉểu nhân không dám, dường như, dường như là ở trán và ngực, ngoài ra đùi còn bị gãy nữa. ""Làm chuyện sai rồi dám thẳng thắn thừa nhận như vậy mới nên, từ vết thương của hài tử có thể nhận rõ rằng nó bị đụng ngay chính diện, ngươi vừa rồi nói đứa bé đột nhiên chạy ngang lộ mới bị xe ngựa đụng, và như vậy thì nó bị đụng ngay bên hông, vậy thì ngươi giải thích như thế nào, hả?"Hán tử toát đầy mồ hôi trán, sắc mặt tái nhợt: "Tôi xin khai, là tôi nói dối, tối qua tôi uống rượu tới canh năm, chỉ chợp mắt một chút thì đánh xe ngựa vận chuyển gỗ đến lò than này, xuất phát đã muôn rồi, tôi lại sợ trời đông, nên vội vã giục ngựa chạy nhanh.
195 Trong lúc hân thưởng ánh trăng, một cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác hơi rét, rồi thân người chợt có cái gì đó ấm áp choàng lên, thì ra là tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đem áo choàng khoác lên vai của Dương Thu Trì.
196 Ngoài ra, Vũ Xương phủ tại Hồ Quảng còn thiết đặt Thiên hộ sở của cẩm y vệ, thủ lĩnh thiên hộ tuy chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng thân phận đặc thù, nên ngay cả Bố chánh sứ, đề hình án sát sứ đều không dám coi thường.
197 Trên đường lớn nơi nào cũng có người đói nằm ngồi ngổn ngang, gió lạnh thổi mạnh, dân đói run lên cầm cập. Dương Thu Trì đến bên cạnh cô bé nhỏ, cầm tay nó lắc lắc, cảm giác tay của nó lạnh như băng.
198 Lô Oái thút thít đáp: "Chúng tôi có chạy đến Đức An phủ. Quê nhà chúng tôi năm rồi bị dịch châu chấu, chẳng còn chút lương thực nào, phương viên mấy trăm dặm đều như vậy, cái gì có thể ăn đã ăn hết rồi, ngay cả vỏ cây hay rễ cỏ cũng ăn sạch, có người ở trong thôn còn ăn thịt người khác.
199 "Là quan bất nhân!" Dương Thu Trì nói, "Triều đình đã sớm đưa lương thực phát chẩn tai nạn đến từ sớm rồi, sao lại rề rà không chịu phát, mắt thấy toàn thành dân đói chết đều giống như cha mẹ và đệ đệ của Oái nhi vậy, vì sao lại để gian thương ém nhẹm lương thực tăng giá làm cao, rút thịt bá tánh, trong này nhất định là có gì mờ ám đây.
200 "Chính là ở nhà kho thứ hai, sát nhà kho có một căn phòng bằng gỗ, những người canh gác ban đêm đều ngủ ở đó. Cửa nhà kho cũng có người trực, nhưng họ chỉ chịu trách nhiệm cảnh giới người vào ra kho lương mà thôi.