81 Sau khi an bài đâu ra đó, Dương Thu Trì và Lưu Dũng cùng ba hộ vệ dẫn tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đến Phúc vương phủ. Khi thông báo vào, quản gia nhanh chóng xuất hiện, khóc lóc nghênh đón họ vào phòng khách, và thông báo với Phúc vương.
82 Dương Thu Trì chỉ là một điển sứ không nhập lưu, tự nhiên không có chuyện quan huyện và hương thân ra nghênh tiếp. Cửa thành môn có hai binh sĩ ngồi trên hai cái ghế trúc ngồi uống trà nói chuyện phiếm, căn bản không chú ý người ra vào.
83 Lý giáo dụ lúc này mới phát hiện hơi thất thái, vội đứng lại nhìn về phía tri huyện Lôi Minh. Đại lão gia ở đây, đâu tới lượt bọn họ lên tiếng chứ. Lôi Minh tri huyện nghe có thể đó là án mạng, tức thời theo tập quán khẩn trương trở lên.
84 "Là con gái của Lý giáo dụ, khuê danh Lý Đông Vân, được gả làm vợ cho Triệu Thiên Châu. Thành thân được một năm, còn chưa có con, không ngờ rằng. . . .
85 Dương Thu Trì vốn định ra tay giúp lo liệu tang lễ. Hắn là pháp y xuất thân, trong tư tưởng đương nhiên không có quan niệm ngỗ tác đê tiện. Nhưng Lý giáo dụ và Từ huấn đạo đương nhiên không để cho Điển sứ đại nhân đường đường vậy tự thân giúp nhập liệm, cho nên hắn đành thôi.
86 "Người. . . người cứ nói những chuyện khiếp quá hà, người ta. . . người ta không sợ mới lạ. . . !" Quách Tuyết Liên làm mặt giận. "Ha ha, sợ thì đừng nghe, ta và tỷ tỷ phân tích án, em về phòng ngủ trước đi!"Khi cửa của tiểu viện trong nội trạch này đóng lại, chỉ còn ba người họ.
87 Dương Thu Trì hai tay giữ súng, dõi mắt nhìn vào góc tối, trầm giọng hỏi: "Người ở đâu?""Không. . . không biết, vừa rồi. . . ở bên cạnh giường em. . .
88 Bàn tay mềm của Băng nhi vần về chuyển lộ, lần đến bụng dưới, để rồi dừng lại. Hắn gấp lên! Hắn chụp lấy tay nàng yêu cầu nó chui vào nội khố, như mà dây buộc khố quá chặt - đáng chết! Ai lại làm chuyện khuyết đứt này vậy kìa, cột khố của hắn sao mà chặt thế!Bàn tay êm dịu đó như tiểu cô nương e ấp, muốn bỏ chạy.
89 "Đừng gọi là Trì đệ, cảm giác giống như con rùa đen vậy. "Liễu Nhược Băng ngạc nhiên: "Ô quy. . . ?"'Trì đệ phiên ra là Trì tử để (đáy hồ), con ô quy không phải nằm phục dưới đáy hồ hay sao?"Liễu Nhược Băng phì cười: "Con người của đệ thiệt là.
90 Dương Thu Trì gật đầu khen ngợi: "Rất đúng! Đây đích xác là phù hợp với lẽ thường, nhưng vẫn không vì thế mà hoài nghi cái chết của nàng ta. Còn có phát hiện nào khác không?"Liễu Nhược Băng lại ngẫm nghĩ: "Ừ.
91 Dương Thu Trì gật đầu khen ngợi: "Rất đúng! Đây đích xác là phù hợp với lẽ thường, nhưng vẫn không vì thế mà hoài nghi cái chết của nàng ta. Còn có phát hiện nào khác không?"Liễu Nhược Băng lại ngẫm nghĩ: "Ừ.
92 Dương Thu Trì gật đầu: "Xem ra là vậy! Tỷ kiểm tra thi thể phát hiện rồi, trừ vết thương do rơi từ trên cao xuống, bề ngoài của thi thể không có vết thương nào khác, thậm chí cũng không có vết thương do đề kháng.
93 Lôi tri huyện và Lý giáo dụ cùng mọi người vội tới đón hỏi: "Điển sứ đại nhân cực khổ rồi, tình huống thế nào?"Dương Thu Trì lắc đầu: "Không phát hiện vấn đề gì.
94 "Cái gì mà gài bẫy để ngươi giết nó, ý gì vậy?""Mới đầu chúng con đã thỏa thuận rồi, hắn giúp con thi vượt qua huyện thí thì thù lao là 5 lượng bạc trắng, qua thi phủ thì thù lao 20 lương bạc trắng, qua viện thú 50 lượng.
95 Đột nhiên, một thanh âm từ trên trời vọng xuống: "Ha ha! Không cần truyền, trời biết đất biến, còn có chúng ta biết hết rồi nữa thôi!" Tiếp đó, xoạt một cái từ ở cây lớn ở cạnh đình hóng mát buông xuống hai người, đó là Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng.
96 "Từ khi ngươi đi rồi, tiểu quận chúa tìm không thấy ngươi, từ đó suốt ngày khóc quậy không ngớt, đến sau này thì không thèm ăn uống gì! Tìm rất nhiều danh y ở Trường Sa, dùng vô số thang thuốc, ngay vu thần cũng thỉnh tới mà vẫn như cũ chẳng hiệu quả gì, chỉ đành ép đổ thuống thang cháo loãng vào.
97 "Ai! Những năm này có thể giữ được tính mạng đã là không tệ rồi. Càng là địa phương như vậy, Trương tặc quân càng không có hứng thú quấy nhiễu. Cho nên, đó mới chính là chỗ thích hợp an thân nhất.
98 Chỉ có điều, vũ khí có giá có rẻ đến đâu đi chăng nữa cũng phái có tiền mà mua. Hắn hiện giờ cần giải quyết vấn đề trước mắt là kinh phí. Không có tiền không làm được gì hết.
99 Câu này bị Chu Phượng Đức nghe được, giơ tay lên đưa ngón tay cái chỉa vào mũi, vừa chề mối vừa làm mặt quỷ. Liễu Nhược Băng nói: "Tiểu quận chúa tuy bị kích động, trở nên khờ khờ, nhưng thần trí vẫn còn rõ ràng, đặc biệt là không dám nói láo đối với lão gia của nàng ấy.
100 Đại hán mặt đen nhếch môi: "Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là ngươi có bao nhiêu tiền! hắc hắc hắc. ""Ý tứ gì vậy?""Vậy mà còn chưa rõ sao? Đám văn nhân các ngươi đúng là đọc sách đến ngu luôn rồi.