41 Nhớ đến tối hôm qua ôm Dương Thu Trì ngủ một đêm, bất giác Quách Tuyết Liên như có lửa bốc lên, tai đỏ như mặt trời mọc. Tuy rằng mấy ngày qua hai người bọn họ dựa vào nhau mà ngủ, nhưng cũng là ở trên cỏ, dưới cây đại thụ, góc tường nhà, chứ chưa thật sự ngủ chung trên một giường như thế này.
42 "Là vì sao?" Quách Tuyết Liên tròn mắt hiếu kỳ hỏi. "Là vì bạch y nữ sát thủ chỉ dùng một kiếm ngắn phóng tới còn chưởng môn chân nhân Vũ Đương lại là trường kiếm! Lão đạo sĩ râu trắng này đành nhận thua thôi".
43 Cô gái đang chăm chú đọc sách dưới gốc cây đào nghe tiếng động, hốt hoảng run lên, quyển sách trong tay cũng theo đó mà rớt xuống, đứng người lên liếc mắt nhìn bọn Dương Thu Trì, rồi xoay người bước đi vài bước, tựa vào gốc cây đào hỏi: “ Tiểu nhi, hai người bọn họ là ai vậy?""Tiểu thư đừng sợ, họ vốn là hai hộ vệ, nhưng không biết vì lý do gì mà đến đây.
44 Dương Thu Trì đưa quyển sách ra, Tiểu Nhi bước tới cầm lấy, nhìn bọn Dương Thu Trì có vẻ như không muốn rời đi, khẽ hừ lên một tiếng hỏi: “ Sao còn chưa chịu đi? Còn muốn được thưởng tiền à?""Dạ, không dám !" Dương Thu Trì khom mình nói: “ Xin được hỏi tỷ tỷ một chuyện, quyển sách này có một nét bút có phải là của Vương phi không vậy?""Đúng thế, vậy thì sao?""À, kẻ hèn này cũng rất thích thơ của Lí Thanh Chiếu, tối hôm qua tôi chăm chú đọc thì thấy có một lời chú giải, trong đó có một luận điểm, cả gan muốn thỉnh giáo vương phi, chẳng biết là có được không vậy?""Ngươi mà cũng biết về văn chương nữa sao?" Tiểu Nhi liếc mắt nhìn Dương Thu Trì, " Ngươi chỉ là một tiểu hộ vệ, vậy mà tưởng là có thể cùng Vương phi luận bàn thơ ca nữa à?"Dương Thu Trì không hề tức giận, cười hắc hắc: “ Ba người đi cùng nhau ắt sẽ có một người làm thầy, không quan tâm thân phận cao thấp thôi.
45 "Đáng tiếc cái gì? Ngươi nhận đây là ngụy tác?""Là ngụy tác (tác phẩm giả) hay không tại hạ không dám vọng ngôn, nhưng Lý Dịch An (tức Lý Thanh Chiếu) là danh môn khuê tú, từ nhỏ đã nổi danh về tài thơ, chỉ sợ không thể phóng đãng như vậy a!"Trầm vương phi nhíu mày: "Phóng đãng thế nào vậy?""Hàm tu nghênh tiếu, ỷ môn hồi đạo (Thẹn thùng cười đáp, dựa cửa quay đầu) so với câu 'Hạ diện tương phùng, cúi đầu gặp bạn' trong "Nữ luận ngữ học lệ" có thể tương đương.
46 "Dạ!" Tiểu Nhị đáp ứng, nhanh chóng rót hai chung trà, rồi bưng thêm ít hoa quả, nhỏ nhẹ nói với Dương Thu Trì: "Thỉnh công tử dùng trà! Nương nương rất vui, đa tạ công tử!"Dương Thu Trì ngẩn ra, tiếp đó minh bạch, đối với một vương phi bị đày vào lãnh cung, dịp vui vẻ như thế này quả là hiếm.
47 Sau khi cột dây thừng qua eo của Trầm vương phi, hắn ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, liền có chút ý loạn tình mê. Chờ cột chặt rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Vương phi, thấy nàng đã ửng hồng hai má hồng tới mang tai, càng cảm thấy tâm thần xao động, máu huyết toàn thân giống như xe lửa chạy nhanh.
48 Người bán kẹo lấy tiền, lấy viên kẹo chuột từ giá gỗ đưa cho đứa bé. Đứa bé tiếp lấy kẹo nhìn qua, giãy nãy: "Đây là con chuột, cháu không muốn, cháu muốn rồng!""Rồng phải ba văn tiền, hai văn của ngươi chỉ có thể mua chuột!""Chuột không phải chỉ một văn tiền hả? Sao lại lấy hai văn?""Hắc, ngươi không thấy sao? Con chuột này lớn hơn mấy con khác, trở thành con heo nhỏ rồi, đương nhiên phải mắc hơn!""Vậy tôi cũng không thèm, trả lại ông! Trả lại tiền đây!"Người bán trừng mắt: "Hàng đã bán rồi, làm gì có chuyện trả lại!""Tôi chưa có ăn!""Chưa có ăn cũng không đổi, đã cầm qua tay ngươi rồi!""Nhưng mà cháu muốn con rồng, không muốn con chuột! Trả lại ông nè! Thối lại tiền đi!" Đứa bé thấy người bán không tiếp lấy, liền đặt cục kẹo đường hình con chuột lên bục đá, không ngờ không cân bằng, khiến cục kẹo lăn rơi xuống đất.
49 Trầm vương phi khẽ lắc đầu: "Ngươi giúp không được ta đâu. " Nàng nhìn ra ngọn núi, từ từ nói: "Án của Ngụy vương vó nghe qua hay chưa?"Dương Thu Trì không giỏi lịch sử, nên chẳng biết lắm về các nhân vật ở thời Minh mạt.
50 "Vừa rồi. . . . , tên súc sanh Vương Quốc Tử muốn. . . muốn làm nhục ta. . . ""A? Vương Quốc Tử? Nàng không nhìn lầm chứ?" Dương Thu Trì kinh ngạc đẩy nhẹ Trầm Tuyết Phỉ, nhìn gương mặt như hoa lê mắc mưa của nàng.
51 Chu Phượng Đức ở trên giường nghe động, mở bừng mắt ra ngồi dậy, thấy tình cảnh này vội che ngực kêu lớn một tiếng lăn người co rúc vào trong. Hắc y nhân chẳng nói một lời, hàn quang lóe lên, đoản kiếm đâm thẳng vào yết hầu Vương Quốc Tử.
52 Nàng để lên giường cả buổi, nhưng cứ trăn trở qua lại không thể chợp mắt. Hiện giờ còn là mùa xuân, lúc này còn chưa có ruồi muỗi, do đó màn trướng không cần buông xuống.
53 Tiểu hắc cẩu ứ ứ hai tiếng, từ từ bước đến cạnh chân Dương Thu Trì, nằm phục xuống đất. Dương Thu Trì bước tới đỡ hai vai Trầm Tuyết Phỉ, dịu giọng nói: "Tuyết phỉ, đừng lo, ảo giác của nàng không nghiêm trọng, có thể trị khỏi.
54 Nhưng mà Dương Thu Trì không muốn giải thích điều này quá kỹ, đáp: "Đó là một kỹ thuật để phán đoán xem các dấu tay có phải là do cùng một người lưu lại hay không.
55 Tiểu Nhị vội lấy từ bình phong ra cái áo khoác dài mềm mịn của Trầm Tuyết Phỉ mang đến. Dương Thu Trì tiếp lấy, giúp nàng khoác lên, đỡ nàng đến ngồi bên giường.
56 Tiểu Nhị là nha hoàn bồi giá theo Trầm Tuyết Phỉ, theo Trầm Tuyết Phỉ nhiều năm, biết tâm tư của nàng, vội bước lên kề tai nói nhỏ: "Nương nương, bạch y nữ sát đó khi dạy võ công cho người có thu người làm đồ đệ không?""Không có a.
57 Quách Tuyết Liên thở hỗn hễn mấy hơi, gật đầu xác nhận: "Thiên chân vạn xác! Vừa rồi. . . quan cửa thành phía bắc cưỡi ngựa về báo, Vương gia và đô chỉ huy sứ đều ở trong hôn khánh.
58 Trong vườn còn có dãy nhà ngang, đó là nhà bếp và kho. Xuyên qua phòng khách, phía sau là vườn rau nhỏ, ở tường có cây ngân hạnh, bên cạnh có miệng giếng.
59 Dương Thu Trì vội vái dài một lễ: "Quận chúa, chuyện nạp thiếp đó tại hạ. . . tại hạ thật khó tuân mệnh, mong quận chúa. . . "Tiểu quận chúa nhíu mày: "Người vậy sao làm người được? Bảo ngươi nạp thiếp mà như là đưa ngươi lên giá treo cổ vậy.
60 Hậu quả thứ nhất là: Tiểu quận chúa báo đáp ân cứu mạng của hắn là xuất phát từ nội tâm. Ả không biết bản thân hắn đã biết chuyện Sở vương và ả định chỉnh trị Trầm Tuyết Phỉ, cho rằng hắn sẽ rất cảm kích.