101 Từ sau buổi Party đó, Bách Phú bắt đầu dùng hình tượng mới của mình xuất hiện tại khách sạn. Hình tượng mới này của cô đã hoàn toàn thu hút hết một mảng bên trong khách sạn ! Mọi người đều bàn luận nhiệt tình về sự biến hóa này của Bách Phú.
102 Trên đường đi, Tiếu Ích Triết cứ vì chuyện chiếc gương đồng mà dây dưa với Bách Phú, khiến Bách Phú tức đến nỗi thật hối hận đã ngồi trên xe ông ta. Có điều cái ông Tiếu Ích Triết này cũng thực lắm lời, kể từ lúc còn chưa lên xe, nói lảm nhảm suốt cả một đường.
103 “Oa, đẹp trai quá, còn đẹp trai hơn cả Lăng thiếu nữa !” “Đúng vậy đúng vậy, thực đúng là một người đàn ông quá mức tuấn tú !” Đám nhân viên vốn được khách sạn trước giờ luôn huấn luyện kỹ càng giờ rõ ràng là đã quên hết cả hình tượng của mình.
104 Buổi sáng vừa bước vào cửa lớn của khách sạn, Bách Phú đã nhìn thấy mỹ nam trong truyền thuyết của khách sạn lần trước. Thật đúng là một người đàn ông đẹp đến mức khiến con gái cũng phải ghen tị ! Bách Phú vừa cảm thán, vừa len lén liếc mắt nhìn mỹ nam kia, không may trong lúc đang ngơ ngẩn thì đụng vào một vật thể cứng.
105 Bách Phú đang hoang mang rối loạn chạy từ trong văn phòng ra, thì gặp Ninh Tiêu. Vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười như ánh mắt trời của Ninh Tiêu, đám mây đen trong lòng Bách Phú như trong chốc lát đã biến mất toàn bộ : “Sao anh lại đến đây ?” “Để cho cô và anh họ xem một bức ảnh.
106 Cái tát vang dội của Kỷ Nhan cùng sự giận dữ rời đi, khiến cho tất cả mọi người trong phòng ăn đều đem ánh mắt chiếu thẳng vào trên người Lăng Hạo. Lăng Hạo chỉ cười khổ với bản thân một chút, tự mình uống rượu, anh ta không hi vọng xa vời là Kỷ Nhan sẽ tha thứ cho mình, chỉ hi vọng cô có thể tìm được một người thực lòng yêu thương cô.
107 Quyển thứ 4 : Mười ba lời nguyền xuất hiện. Bao gồm 26 chương ( từ ch 106 đến ch 131 ) Theo cơn đau đầu kịch liệt cùng với sự ghê tởm, Kỷ Nhan cuối cùng đã dần tỉnh lại.
108 Kỳ thật, ở khách sạn hiện giờ còn có một người nữa trong lòng bất an hơn cả Kỷ Nhan, người này chẳng ai khác chính là Tô Vi Tín. Nhưng, Tô Vi Tín bất an không phải vì chuyện thi thể của Diêu Diệp vẫn chưa bị phát hiện, rồi ông ta sẽ bị người ta nghi ngờ.
109 Sáu giờ, Mậu Ly quả nhiên đang đứng ở cửa chờ Bách Phú. Nhìn thấy Bách Phú đi ra, Mậu Ly nở ra nụ cười tươi rói. Chỉ một nụ cười vu vơ này, cũng thu hút vô số từng trận hơi thở từ các cô gái xung quanh, tất cả các cô gái ai nầy đều dùng một loại ánh mắt vô cùng ghen tị mà trừng với Bách Phú.
110 Nói ra cũng kỳ quái, suốt một đêm nằm trên sofa nhà Bách Phú, Tô Vi Tín lại không hề nằm mơ thấy cơn ác mộng nào. Ông ra từ lúc nằm lên sofa, ngủ thẳng một mạch cho đến khi mặt trời lên cao.
111 Vừa thấy Diêu Diệp chuyển chú ý sang phía mình, Tô Vi Tín sống chết lắc đầu, run lẩy bẩy nói : “Diêu Diệp, cô vẫn nên sớm đi đầu thai đi. Nếu không chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, thảm thương lắm … …” “Không, em không muốn đi, em đều là vì anh mới thành ra như thế này, muốn đi thì em sẽ đưa anh đi cùng !” Con ngươi của Diêu Diệp lại biến thành màu máu đỏ, đôi tay gầy đét như gỗ khô huớng nhanh về phía Tô Vi Tín.
112 Tiếng cười lớn của Sở Phương khiến cho Bách Phú nhất thời dâng lên một dự cảm rất xấu. Thợ săn muốn xông qua đứng cạnh Bách Phú, song câu nói “quan tâm loạn ý” quả nhiên một chút cũng không hề sai.
113 Lăng Hạo rốt cuộc vẫn không nhịn được sự lo lắng trong lòng, trực tiếp đi tới nhà Bách Phú. Quả nhiên, Bách Phú không ở nhà, chỉ có Anh Đào và Trương Dương đang nhàm chán ai ở phòng nấy.
114 Đang lúc mấy người họ vò đầu suy nghĩ, lại có một người khác đến, không phải ai khác, mà là Mậu Ly. Anh ta vẫn như trước đây lạnh lùng như nước, căn bản không hề nhìn thấy sự thoải mái như khi ở bên Bách Phú.
115 Không còn để ý đến chuyện cơm nước nữa, ba người họ vội vàng hỏi kỹ càng mọi chuyện từ đầu đến cuối. Hóa ra, sự tình là như thế ~ “Đã tìm được Bách Phú chưa ?” Thợ săn lo lắng hỏi han.
116 “Ngươi biết Thúy nhi, vậy ngươi không biết Mặc Lan sao ?” Sở Phương nhìn xa xăm, chậm rãi hỏi, giống như đang tìm kiếm trong ký ức vậy. “Mặc Lan ?” Bách Phú hoảng hốt lặp lại , rồi cẩn thận dè chừng hỏi : “Là cô nương mà ông cứ nhất định lấy có phải không ?” “Đúng.
117 “Cuộn da người !” Bách Phú kinh hoảng nhìn chằm chằm vào thứ đồ trong tay Sở Phương, liều mạng hướng thân mình lùi về phía sau. “Đúng vậy, đây chính là cuộn da người.
118 Mở ra mười ba lời nguyền ? Bách Phú nhất thời nhớ lại lúc vừa mới quen biết Dịch Đạo, anh ta cũng đã từng nói rất nhiều về chuyện này. Liệu có thể nào đúng là cô có quan hệ với mười ba lời nguyền ? Còn có tên ma sát kia nữa, liệu có phải là Sở Phương chăng ? Nhưng, giờ đã không còn thời gian cho Bách Phú suy nghĩ , bởi vì Sở Phương đã đang niệm chú, hơn nữa còn lấy nửa cuộn da người kia ra.
119 * Song diện : Hai gương mặt Cứ như vậy, Bách Phú ngủ suốt ba ngày, đúng như Mậu Ly đã dự đoán. Trong ba ngày này, tất cả mọi người đều không rời đi, chỉ trừ có Kỷ Nhan.
120 Bách Phú ngày hôm sau đi làm, tất cả mọi người đều nhận thức được cô có điểm bất đồng. Đầu tiên thể hiện trên cách ăn mặc. Trước kia Bách Phú ăn mặc luôn cực kỳ mộc mạc.