61 “Chúng sinh đa kết oán, oán sâu khó giải được. Một đời kết thành oán, ba đời không ngừng trả. Ta nay truyền diệu pháp, giải trừ oan nghiệt này. Nghe thông chí tâm nghe, oan gia tự tán đến.
62 Sáng ngày hôm sau, Bách Phú đến công ty, việc đầu tiên mà cô làm là mở báo ra xem. Nhưng, tìm đến nửa ngày, Bách Phú mới nhìn thấy có một bài viết nhỏ bằng miếng đậu phụ in ở góc báo, nói về việc cây hòe già biết mất.
63 Bách Phú một mình ở lại trong văn phòng, Lăng Hạo và Kỷ Nhan sáng sớm đã đi đón bạn. Lăng Hạo lại còn như vô tình mà dặn dò : “Ở trong văn phòng là được, đừng có chạy lung tung.
64 Trở về nhà, Bách Phú vô lực nằm bò ra giường, trong đầu một mảng trống rỗng. Cứ như vậy, cô nằm mãi cho đến khi trời tối. Dịch Đạo không biết có chuyện gì mà lại quay lên núi, còn Trương Dương cũng chạy đi Thượng Hải để bồi dưỡng.
65 Anh Đào lười biếng nằm trong bồn tắm to cao cấp, ngâm mình trong lớp bọt thơm mát. Ngâm mình trong bồn tắm giờ là hoạt động mà Anh Đào thích nhất, nằm ở chỗ này, ưu nhã nghe nhạc, nếu thích, còn có thể xem tivi.
66 Bách Phú đã hai ngày không đến nữa, trong lòng Lăng Hạo cứ day dứt mãi không thôi, không cách nào trấn tĩnh xuống được. Rất muốn đi đến nhà Bách Phú để thăm hỏi một chút, song, lại sợ là mình sẽ lại đem đến thương tổn thêm cho cô ấy.
67 Lại là một đêm không thể chợp mắt được. Anh Đào sáng ra không đến thẳng công ty, mà đi đến bệnh viện trước. Cô ta trước giờ chưa từng tin vào chuyện có quỷ thần, cho nên đối với Dịch Đạo, cô ta cực kỳ khinh bỉ, cho rằng Dịch Đạo chỉ là một tên lừa ăn lừa uống mà thôi, lại còn không chỉ một lần cười nhạo cô chị họ Bách Phú lại có thể kết giao với loại bạn bè như vậy.
68 Anh Đào không còn nơi nào để đi, chỉ đành quay về nhà của mình. Đứng mãi hồi lâu ở cửa, Anh Đào vẫn chỉ đành bất đắc dĩ mà mang nặng nỗi lòng, mở cửa ra.
69 Tiếng kêu thảm thiết chẳng hề làm cho bàn tay kia dừng lại, nó ngược lại càng nắm lấy chặt hơn, giống như muốn ăn sâu vào trong xương cốt của Anh Đào vậy.
70 Nghe thấy cậu bảo vệ nói như vậy, Bách Phú vội vã không để ý đến sự gượng gạo lúc nãy, ngay lập tức đến xin Lăng Hạo đưa cô đến bệnh viện. Lăng Hạo cũng không hề do dự, chẳng nói đến câu thứ hai bèn vội vã lái xe đến bệnh viện, vào thăm Anh Đào đang bị bệnh kia.
71 Tô Vi Tín lòng đầy lo âu cuống lên chạy tới nhà Diêu Diệp. Diêu Diệp thông minh kia vừa nhìn là thấy ngay được sự bất an của Tô Vi Tín. “Sao thế ?” Diêu Diệp lo lắng hỏi.
72 Anh Đào quả nhiên nói không sai, hai người họ rõ ràng là đi thẳng về đúng phía trước, nhưng chính là không thể đi ra khỏi căn nhà lớn như cái mê cung này ! Lăng Hạo cười cười với Anh Đào đang bất lực, nói : “Chúng ta có lẽ tạm thời không đi ra được khỏi căn nhà lớn này rồi.
73 Sự quả quyết và khẳng định trên gương mặt Dịch Đạo khiến Kỷ Nhan yên lòng hơn rất nhiều. Không biết vì sao, mà vị pháp sư mập mập tròn tròn này lại làm cho cô cảm thấy đặc biệt tin tưởng được.
74 Quyển 3 có tên gọi : Cuộn Da Người , gồm 33 chương, nội dung kể về hành trình đi tìm lại linh hồn của Anh Đào – Lăng Hạo và sự biến đổi toàn diện của Bách Phú, cũng nói rõ thêm cuộn da người có quan hệ thế nào với mọi chuyện.
75 Nghe Dịch Đạo nói, cái người lạnh lùng tên gọi là Thợ săn kia có pháp lực rất cao, Kỷ Nhan và Bách Phú lúc đó trong lòng mới được an ủi chút ít. Có điều, cái người này xem ra cũng thực cổ quái.
76 Nghỉ ngơi một đêm, bốn người lên xe xuất phát hướng đến chân núi Sùng Minh. Trên xe, Bách Phú làm cho ba người kia không ngừng liếc mắt. Đến Kỷ Nhan cũng phải nghĩ, chỉ có một đêm, Bách Phú hình như lại xinh hơn rồi.
77 Đang lúc mấy người Bách Phú uể oải không thôi, không biết nên làm thế nào, thì Thợ săn lại lộ ra nụ cười khó nhìn thấy trong thời điểm khó khăn này, ngoài bà ngoại của Diêu Diệp, còn bắt chuyện cùng với những thôn dân khác chưa quen biết.
78 Khi trở lại trấn trên, lại là chạng vạng. Sau khi cơm nước xong, bốn người tìm một quán trà cổ nhất đi uống trà. Bởi vì, quán trà là nơi hỏi thăm sự tình tốt nhất.
79 Dịch Đạo thấy suy nghĩ của mình dễ dàng bị nhìn thấu ngượng ngùng cười khan mấy tiếng, còn bị Bách Phú và Kỷ Nhan thưởng cho mấy cái trợn mắt. Thợ săn lại một bộ dáng không liên quan mình, giống như hắn không có kiên nhẫn nữa vậy.
80 Sau khi tiễn bước bốn người, Tần lão gia tử trong lòng thoải mái chưa từng có. “Hết thảy đều nên kết thúc rồi nhỉ ? Tiểu Phong?” Một tia cười ngọt ngào dâng lên bên khóe miệng Tần lão gia tử, một thân ảnh quật cường mà lại mảnh mai cứ lay động mãi trước mắt ông.