21 Trên xe, mọi người đều trầm mặc không nói lời nào. Chính xác là không dám phát ra tiếng động. Bởi vì mọi người đều nhận ra rằng, Bách Phú đã nổi giận lên như thế này, đúng là một chuyện rất đáng sợ.
22 “Ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến rồi. ” Bách Phú trong tim đang nghĩ về sự giải thoát của tiểu Man, nhưng lại cũng rất lo tiểu Man khi ra đi mà vẫn phải mang theo luyến tiếc trong lòng.
23 Nhìn thấy đám ánh sáng kia biến mất, mẹ của tiểu Man mới nỉ non nói : “Tiểu Man, bây giờ con có thể an tâm mà đi đi, mẹ đã giúp con báo thù rồi. Mẹ sẽ cùng đi với con, kiếp này mẹ đã không bảo vệ con cho tốt, kiếp sau – mẹ sẽ không để con bị người ta ức hiếp nữa.
24 Xem xét lại kế hoạch tác chiến của Dịch Đạo, lại cẩn thận kiểm tra bùa chú, kiếm gỗ đào, gương bát quái, còn có cả một bảo bối nữa cũng được Dịch Đạo luôn cất giữ là cờ định hồn, xác định xong đã không còn quên bất cứ thứ đồ gì nữa, ba người mới bắt đầu lần hành động đi bắt ma quỷ đầu tiên của họ.
25 Ai cũng không thể ngờ tới, Bách Phú lại lợi hại đến mức này ! Cô chỉ vừa mới dùng tay đẩy tay đám quỷ kia một cái, đã thấy chúng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết , rồi chớp mắt đã biến mất không còn dấu tích.
26 Cha tôi là một lão đại tiếng tăm lẫy lừng của phe hắc đạo ở thành phố G, công việc buôn bán ở nhà cũng làm rất lớn, tôi lại là con trai độc nhất. Cho nên, từ nhỏ tôi chưa từng phải nếm quá cái mùi vị không đạt được là như thế nào.
27 Ba người hội Bách Phú vẻ vang mà quay về khách sạn. Lăng Hạo nghe được mọi chuyện đã được giải quyết xong xong hoàn toàn, cũng vô cùng vui vẻ, bèn lập tức cho Bách Phú và Trương Dương nghỉ mấy ngày.
28 “Bạn nhảy ?” Lăng Hạo lạng lùng nhìn Bách Phú một cái, rồi lại tiếp tục nói với Ninh Tiêu : “Này, tiểu tử, Bách Phú là trợ lý của anh đấy. Không cho phép em được có ý đồ gì với cô ấy.
29 (bao gồm 45 chương, từ chương 28 đến chương 72) Chương 28 : Vòng Quay Số Phận Ninh Chấn Hoa trong tay cầm một chiếc bình hoa sứ màu trắng vừa mới đào được, hưng phấn đến nỗi làm hai tay cũng run rẩy theo.
30 Bách Phú không có chút kinh nghiệm nào đem theo quá nhiều đồ ăn cùng vật dụng, làm cho cô em họ Anh Đào cứ liên tục lườm nguýt cô. Bách Phú cũng chỉ đành bày ra gương mặt tươi cười để nịnh cho cô bé ấy vui lên.
31 “Ấy, chị ơi, chị ở nơi này sao ?” Bách Phú nghe thấy, kỳ quái mà quay đầu lại, hóa ra chính là cô bé không có tiền để mua cháo đó. Trông thấy cô bé đó, Bách Phú cũng rất vui vẻ, “Hóa ra em là người thôn này ?” “Đúng vậy ạ, thưa chị.
32 Không thấy Anh Đào đâu nữa ! Hôm nay, lại bởi vì sự chậm trễ của Anh Đào, mà gặp phải ngay sự dạy dỗ bùng phát do đã nhịn quá lâu của Kỷ Nhan. Kết quả khi xuống núi, lúc sắp đến điểm tập kết cuối cùng của mọi người ở một thôn trang và điểm danh thì mới phát hiện ra, không thấy cô ta đâu nữa.
33 Vừa vào trong hang, đã nhìn thấy có bậc cầu thang bằng đá không nhìn thấy đáy. Mấy người họ vội vàng lấy đèn pin trong túi ra bật đèn lên. Mặc dù ánh sáng của đèn pin căn bản là không thể cạnh tranh được với bóng tối đáng sợ xung quanh, nhưng vẫn đủ để họ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được con đường phía trước mắt.
34 Không biết là do lý do gì đặc biệt thôi thúc cả bốn người, mà họ vẫn không màng đến nguy hiểm tiếp tục tiến về phía trước. Hiện giờ do Ninh Tiêu ở phía trước dẫn đường, còn Lăng Hạo đi bọc hậu phía sau.
35 Nghe thấy tiếng hét của Kỷ Nhan, mọi người vội vã chạy lại hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kỷ Nhan dùng âm thanh run rẩy nói : “Có … …có thứ gì đó cắn vào bàn chân tôi.
36 Nhân Diện Hồng Hoa : Loài hoa màu đỏ mang gương mặt con người. +++ +++ +++ +++ +++ Sau khi Bách Phú hồi phục lại được trạng thái bình thường, mọi người mới có thể thở dài ra một hơi thoải mái.
37 Con đường trước mắt càng lúc càng tối lại, bốn người họ không thể không chầm chậm tiến từng bước về phía trước. Bốn chiếc đèn pin mặc dù đã bật ánh sáng đến mức lớn nhất, nhưng vẫn bị bóng tối vô biên xung quanh như nuốt lấy hoàn toàn.
38 Nghe thấy Bách Phú nói vậy, Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan ngây ra ngay lập tức, tiếp đó theo hướng chỉ của Bách Phú mà nhìn, lại tiếp tục kinh ngạc. Quả đúng thực như vậy, có một người đang ngồi xếp chân chữ ngũ đối mặt với bức tường đá, bất động.
39 Tiết tử : “Lưu Yên … …chờ ta Một ngàn năm … … Một ngàn năm sau, Ta nhất định sẽ đi tìm nàng, Nghĩ cách để hóa giải mười ba lời nguyền cho nàng, Để nàng không phải chịu đựng thống khổ nữa.
40 Mấy người hội Lăng Hạo đi mãi đến tối mới về được đến thôn trang, vừa khát lại vừa đói, cũng có chút ngượng ngùng do để dân trong thôn lại phải điên cuồng đi tìm họ nữa.