41 “Con muốn làm gì thế ?” Câu hỏi nghi ngờ của cha làm Ninh Tiêu bị dọa một trận, anh ta lắp bắp nói : “Không … …không có gì ạ, con … …muốn giúp cha đắp chăn thôi.
42 Nhìn thấy đơn xin thôi việc của Ninh Tiêu, Lăng Hạo lại không có chút ngạc nhiên nào, anh ta chỉ cười nhẹ mà đập đập vai Ninh Tiêu nói : “Sao ? Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à, đồng ý quay về giúp chú rồi sao ?” Ninh Tiêu bất đắc dĩ cười cười đáp lại : “Không còn cách nào a, em cũng rất muốn được chơi thêm hai năm nữa.
43 Lại đến lúc hết giờ làm. Không biết vì sao, mà cứ nghĩ đến lúc về nhà đối mặt với cha, là Ninh Tiêu lại không thể đừng được mà sầu hết cả lòng. Nhưng, hiện giờ là lúc anh ta không thể nào bỏ mặc cha mình được.
44 Mặc dù tinh thần cha tốt một cách kỳ lạ, nhưng Ninh Tiêu vẫn như thấy cha mình càng lúc lại càng cổ quái hơn. Cuối cùng cũng đến được công ty, Ninh Chấn Hoa chủ trì hội nghị ngày hôm nay, giới thiệu Ninh Tiêu cho mọi người trong công ty làm quen, hơn nữa còn đích thân sắp xếp một hạng mục cho Ninh Tiêu tiến hành.
45 Cuối cùng cũng đã gặp được nhau, thấy Bách Phú và Lăng Hạo, Ninh Tiêu cảm thấy dường như sức nặng đè lên hai vai đã được giảm nhẹ không ít. Nhất là Bách Phú, mới có một ngày không gặp thôi, lại hình như cảm thấy cô ấy lại gầy đi một chút, cũng thanh tú hơn chút xíu.
46 Từ đây trở xuống là lời tường thuật của vú Từ : Từ sau lúc thiếu gia cậu đi thì lão gia càng lúc lại càng cổ quái hơn. Lão gia lại chơi cả bóng rổ của thiếu gia nữa ! Cậu cũng biết đấy, lão gia ông ấy khi không có chuyện gì chỉ thích suy nghĩ về những thứ đồ cổ gì đó.
47 Nghe xong lời tường thuật lại của vú Từ, ba người họ đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc. Ninh Tiêu ôm lấy bờ vai của vú Từ, nghiêm túc nói : ” Vú Từ, vú đừng lo lắng quá, ông ấy là cha cháu, không cần vú phái nói , thì cháu cũng sẽ phải cố gắng hết sức để cứu ông ấy.
48 Lăng Hạo nói chuyện điện thoại xong thực sự rất bất an. Kỳ thực kẻ thường xuyên đứng giữa đám hoa là anh ta làm sao mà lại không nhìn ra được hảo cảm mà Bách Phú dành cho mình.
49 Ninh Chấn Hoa vui vẻ đem hộp nước tới, khi liếc mắt nhìn hộp gấm một cái, lập tức giận tái mặt mà lạnh lùng hỏi : “Là ai đã đụng vào bình sứ của ta ?” ~ Biểu tình của Ninh Chấn Hoa thoáng chốc trở nên dữ tợn, Ninh Tiêu và Lăng Hạo đều ngây ra vì sửng sốt, lại chỉ có Bách Phú, dường như chẳng hề có chuyện gì cười cười nói : “Là cháu ạ, tại cháu thấy bình sứ này đẹp quá nên đã đụng vào một chút.
50 Sau khi Bách Phú đi rồi, hai người họ quay trở lại phòng Ninh Tiêu, coi như không có chuyện gì mà ngồi tán ngẫu. “Anh họ, anh thực sự yêu Kỷ Nhan sao ?” “Đương nhiên rồi.
51 Lúc mắt trông thấy một đám lửa lớn bay thẳng về phía Lăng Hạo và Ninh Tiêu, thì cửa chính đang được đóng chặt đột nhiên mở ra. Người đến không phải ai khác, mà chính là Bách Phú cùng một người bị gọi đến giúp đỡ là Trương Dương.
52 Đen, lại là màn đen làm cho người ta váng đầu hoa mắt, Bách Phú lại lần nữa rơi vào trong sự đau khổ đến tận cùng của tiểu quỷ. +++ +++ +++ +++ +++ “Ý Nhi, thực đúng là hài tử ngoan của nương ! Đã biết viết tên mình rồi đấy, mau đến đây để nương ôm ôm nào !” Một phụ nữ xinh đẹp thời cổ đại trên người mặc bộ y phục trường sam nở nụ cười ôn nhu mở rộng vòng tay mình.
53 Mặc dù không dám nhắc đến chuyện về tiểu tỷ tỷ nữa, nhưng, ta vẫn cứ nhằm lúc người canh cổng không chú ý đi tìm tỷ ấy. Dù cho cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện, đưa về, nhưng ta vẫn luôn không tức giận.
54 Một ngày trước sinh nhật, ta đã được thả ra thật. Vui quá đi mất, ta biết phụ thân nhất định sẽ không quên mà ! Phụ thân chuẩn bị bánh hoa quế và bánh trứng mà ta thích ăn nhất, ta ăn ngon miệng vô cùng.
55 Lúc Bách Phú tỉnh lại, thì đã là ba ngày sau. Cô suýt chút nữa cho rằng bản thân mình sẽ phải cả đời ngủ sâu trong cơn ác mộng đáng sợ mà lại thương cảm đó, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được nữa.
56 Từ sau khi đi du lịch về, Bách Phú cũng chưa gặp lại Anh Đào. Cho dù biết Bách Phú bị hôn mê ở bệnh viện, mà Anh Đào cũng chẳng đến thăm cô. Điều này ít nhiều cũng làm cho Bách Phú có chút khổ sở.
57 Đã mười giờ, Ninh Tiêu vẫn đang ở văn phòng xem tài liệu, bên cạnh còn có giám đốc Lý Minh Cơ nữa. Do Ninh Chấn Hoa bị tiểu quỷ bám nhiễu quá lâu, làm cho thân thể ông giờ rất yếu, không thể không ở nhà dưỡng bệnh, đem toàn bộ công việc đều giao cả lại cho con trai là Ninh Tiêu.
58 “Nơi này lại là chỗ nào ?” Dịch Đạo chăm chú nhìn vào trong văn phòng, nhẹ nhàng hỏi. Ninh Tiêu hơi ngây ra một chút, lòng nghĩ lẽ nào không chỉ có một con quỷ sao ? Công ty mình giờ sao lại biến thành động quỷ thế này ? “Đây là … … Văn phòng của tôi.
59 Nhìn Trương Dương và Dịch Đạo đang vai kề vai kia, hắc y nhân trong mắt quét qua một tia nhìn ngưỡng mộ, nhưng lại cũng nhanh chóng biến mất, chỉ mình Ninh Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy điều đó.
60 Ninh Tiêu khi nhìn thấy nhân diện hồng hoa kia nhất thời trong tim run rẩy một cái. Rồi hình ảnh tên mắt chuột ôm chặt lấy động thủy tinh , cái động đầy những gương mặt quỷ, xác chết những phụ nữ mang thai … …tất cả những hồi ức đáng sợ kia cùng lúc ập về với anh ta.