181 Bách Phú tâm tình hoảng loạn căn bản không hề để ý được, lúc này ở bên ngoài lớp kính ngăn phòng tắm, đang có một cái bóng không ngừng ẩn hiện. ~ * Vừa bước từ phòng tắm ra, Bách Phú đã nhìn thấy trên mặt kính có một chữ viết kỳ lạ.
182 Chuyển ngữ: Bibon Nghe thấy tiếng cầu cứu kỳ lạ, Bách Phú thầm nói không hay rồi, đồng thời nhấc tay lên hướng về phía túi áo ngực. Đột nhiên, Bách Phú lúc này mới nhớ ra chiếc áo khoác có để tấm bùa chú đó đã bị cô cởi xuống, vắt ra phía ngoài kia.
183 Chuyển ngữ: Bibon Dịch Đạo đi rồi, Trương Dương cũng lại đi công tác, trong nhà chỉ còn lại Bách Phú cùng Thợ săn và Anh Đào. Thấy đã sắp tới mười một giờ, Bách Phú bèn bảo Anh Đào không hề liên quan đến chuyện này mau về phòng nghỉ ngơi, tránh để cô bị sợ hãi.
184 Chuyển ngữ: Bibon Sau khi về tới nhà, Dịch Đạo mới phát hiện ra ngoài Trương Dương đã đi công tác, còn Bách Phú cùng Anh Đào và Thợ săn đều ở nhà, mà ai nấy đều có bộ dáng mệt mỏi tới cực điểm.
185 Chuyển ngữ: Bibon Nhận được điện thoại của Dịch Đạo, Lăng Hạo và Kỷ Nhan vội tới ngay. Kỳ thực Lăng Hạo định một mình tới đây, song Kỷ Nhan nói, cô vốn là vợ tương lai của anh, sao có thể đứng ngoài khi anh đang ốm thế này.
186 Linh hoa sau khi khôi phục lại như cũ dường như đã hoàn toàn phong bế bản tính điên cuồng của chính mình, mặc Kỷ Nhan có lại trêu chọc nó thế nào, nó vẫn chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười mê người, hoàn toàn không còn bộ dáng khủng khiếp xảo quyệt lúc trước nữa.
187 Chuyển ngữ: Bibon Hôm nay lại đến ngày khám định kỳ, từ sau khi xảy ra tai nạn xe gây tổn thương tới não bộ, Chung Chí thường xuyên bị những cơn đau đầu tra tấn đến mức thống khổ.
188 Chuyển ngữ: Bibon Phim đã bắt đầu chiếu, hiệu quả âm thanh ầm ầm trong loa phát ra kéo sự chú ý của Chung Chí quay lại bộ phim. Do vừa nước mắt vừa rơi, mũi còn bị sụt sịt.
189 Chuyển ngữ: Bibon Chung Chí có một việc chưa từng nói với ai. Kỳ thực, anh ta vẫn luôn thầm yêu Dao Dao, từ ngày đầu tiên của năm thứ nhất vừa bước chân vào trường đã bắt đầu yêu.
190 Chuyển ngữ: Bibon“Bệnh tình của tôi sẽ xấu đi sao?” Chung Chí mở lời nói trước. Bác sĩ Lâm trầm ngâm một lát, gật gật đầu: “Rất có khả năng. ”Chung Chí cúi đầu cười cười, không có sợ hãi, chỉ có chút mệ mỏi.
191 Chuyển ngữ: BibonChung Chí thầm chúc phúc cho sự may mắn của Thạch Ngọc, có điều, giấc mộng không dừng lại ở đó. Những cảnh tượng sau đó nhanh chóng lướt qua, toàn bộ đều là cảnh tượng học hành của Thạch Ngọc và tiểu đệ.
192 “Chúng ta đến muộn mất rồi, sao bây giờ?” Bách Phú nhỏ giọng hỏi Lăng Hạo. Lăng Hạo nhìn cô một cái, lấy di động ra rồi nói: “Không sao, tôi thử hỏi xem anh ta lúc nào mới rảnh.
193 Chuyển ngữ: BibonNhìn thấy vẻ tức giận của Bạch sư phụ, Thạch Phương trong chốc lát như rơi thẳng xuống dưới giếng sâu, toàn thân lạnh ngắt. “Ngươi có hiểu y thuật không? Ngươi sao có thể tùy tiện như thế đi chẩn bệnh cho bệnh nhân chứ? Nếu như người bệnh xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh vác được hay không?”Lời trách mắng của Bạch sư phụ giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Thạch Phương, cậu ta hiểu với y thuật của mình còn dám đi chẩn bệnh cho bệnh nhân như vậy là không đúng.
194 Chuyển ngữ: BibonMậu Ly nhìn nhìn đường chân trời, nhẹ thở dài một hơi, sau đó xoay người nói với Bách Phú: “Sức mạnh của nó lại lớn hơn rồi, chúng ta quả thực phải nhanh hơn chút nữa.
195 Chuyển ngữ: Bibon“Sao lại có thể như thế chứ?” Chung Chí đã không thể làm một người khách xem thầm lặng hơn nữa, đây hoàn toàn không phải kết cục mà anh ta mong muốn.
196 Chuyển ngữ: Bibon“Chung Chí, mau ra đây!” Chung Nghĩa kéo theo một cái chân dính bê bết đầy máu, giãy dụa bò đến cánh cửa xe bên cạnh Chung Chí. Nơi xảy ra tai nạn khá là hẻo lánh, ít xe cộ vô cùng, Chung Nghĩa quyết định tự mình nỗ lực để cứu em trai.
197 Thực xl các bạn, từ chương này trở đi không phải do bibon phiên dịch nên có hơi khác. moq các bạn thông cảm :) "Cậu đã đến rồi. " Dao dao ngây ngô cười , dùng ánh mắt mông lung nhìn Chung Chí nói.
198 Thợ săn cùng Dịch Đạo hai người buồn chán nhìn chằm chằm ở trong quán rượu uống sắp say không còn biết gì, Tần Chính hơi có chút không kiên nhẫn. "Người này tại sao còn chưa đi ?" Thợ săn có chút nôn nóng nhìn đồng hồ tay một chút, "Đã 3 giờ! Hắn còn chưa đi sao?"Dịch Đạo xấu xa cười, "Ngươi không thấy được a, hắn còn đang trái ôm phải ấp, làm sao đi được ?"Liếc nhìn Tần Chính một cái, thợ săn khinh miệt hừ một tiếng.