1 Bạn có sợ ma quỷ không ? Thực ra đằng sau mỗi một bóng ma, đều có câu chuyện hoặc thê lương, hoặc bi ai , hay là tiếc nuối … …Một lời nguyền ngàn năm, một đoạn duyên phận tội lỗi không được người đời chấp nhận, một cơn ác mộng kỳ lạ không ngừng quấn lấy, một sự biến đổi kinh người của một cô gái bình thường không có gì đặc biệt thành một mỹ nhân tuyệt thế … …Thiếu nữ bất hạnh không có gương mặt, một ảo ảnh kỳ diệu, chiếc quan tài treo ngược bằng đồng đen, cánh tay da người kinh dị bị cuộn lại, mười ba con quỷ cam tâm tình nguyện chịu lời nguyền, Cổ Quốc thần bí bị chôn vùi mà không có bất kỳ nguyên nhân nào … …Một chuỗi các vụ án kỳ bí, dây dưa đến một câu chuyện tình yêu bi thảm mà đẹp thê lương từ ngàn năm trước.
2 “Tiểu Hắc, đã về chưa ?” Một giọng nói trong trẻo vang vọng lại trong văn phòng làm việc. “Đến đây, đến đây. ” Trương Dương vừa vội vội vàng vàng chạy ra ngoài vừa ngán ngẩm mà trả lời.
3 “Trần Bách Phú, giám đốc Kỷ gọi cô đến văn phòng. ” “Vâng. ” Bách Phú ngám ngẩm trả lời một tiếng, không ngăn được mà lại đau hết cả đầu lên. Người đến thông báo cho Bách Phú là trợ lý Trình Phong của Kỷ Nhan —- một thuộc hạ trung thành đến khó mà gặp được người nào khác như vậy.
4 Khách sạn Diệp Phong vào buổi sáng sớm thật sự là đẹp đẽ vô cùng. Với tường bên ngoài màu trắng tuyết, cửa sổ tao nhã mà lịch sự , giống như một cô thiếu nữ thanh lịch và tinh tế đứng dưới ánh nằng vàng kim.
5 Bách Phú nỗ lực đè nén sự rung động vừa rồi của mình xuống, muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng, cứ muốn bản thân không nghĩ đến nữa, thì lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
6 Máu, khắp nơi đều là máu ! Trên tường, trên trần nhà, trên cả tấm ga giường màu tuyết trắng nữa … … Tất cả đều là màu đỏ kỳ lạ mà vô cùng nhức mắt ! Mùi máu tanh giống như một con sóng nặng nề đánh thẳng vào trong thần kinh của Bách Phú, răng cô bắt đầu không tự chủ được mà đánh lập cập vào nhau, hiện giờ không chỉ có dựng lông tơ lên, mà đến cả da gà cũng đã nổi lên hết cả rồi.
7 Bách Phú bị hôn mê suốt hai hôm trong bệnh viện cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh lại đã phát hiện ra dường như ngủ tiếp thì tốt hơn. Cũng do bên cảnh sát người trước người sau kéo đến mấy lần để lấy khẩu cung, nhưng đáng tiếc là những việc ly kỳ mà Bách Phú phải trải qua, thì lại không có ai tin cả.
8 “Anh thực sự cho là Bách Phú nói thật sao ?” “Cô ấy có lý do gì để nói dối chứ ? ” Kỷ Nhan nhíu nhíu hàng lông mày thanh mảnh xinh đẹp, nói thẳng ra nghi ngờ : “Nói thực, đối với sự hiểu biết về Bách Phú của em, thì cô ấy đúng là không thể nói dối được.
9 Cứ như vậy, hai cô gái vừa cười vừa nói chuyện mà quay lại văn phòng. Vừa mới vào đến văn phòng, Trình Phong đã chạy đến nói với Bách Phú : “Cô đi đâu thế ? Lăng tiên sinh phân phó bảo cô đi họp đấy.
10 Ngày thứ hai, Trương Dương không ngoài dự kiến mà mang theo một đôi mắt gấu trúc đi làm. Còn Bách Phú được nằm ngủ trên giường Trương Dương ( đại khái có lẽ là vì có người mà cô có thể tin tưởng được ), lại ngủ một giấc ngon lành.
11 Tầng thứ 14, vẫn yên tĩnh như thế, song rất hoa lệ đẹp đẽ. Chỉ là ở nơi đây, dường như vẫn còn đang hơi hơi có chút âm lạnh quanh quẩn. Những ngọn đèn trên các bức tường không biết vì sao mà cũng càng ảm đạm hơn.
12 ( Dưới đây là những gì Bách Phú tự mình trải nghiệm qua, cho nên mới dùng ngôi thứ nhất ) Bóng tối. Đen đến nỗi như đang bị một bàn tay to nắm lấy trong lòng bàn tay, toàn thân đến cả ngực cũng đều cảm thấy khó chịu vô cùng.
13 Khi mười bốn tuổi. Một nam sinh chặn tôi lại ở trước cửa phòng học, muốn được kết bạn với tôi. Tôi rất sợ, tôi biết đó là một người lớn hơn tôi đến mấy tuổi, là nam sinh hư hỏng cũng không biết đã bị lưu ban đến mấy lần.
14 Khi tỉnh lại một lần nữa, tôi đã đang nằm trong bệnh viện rồi. Tiếp đó, cảnh sát không ngừng đến để lấy lời khai của tôi, không ngừng bức ép tôi nhớ lại những chuyện mà tôi dù chết cũng không còn muốn nghĩ lại nữa.
15 Bách Phú từ trong nước mắt của sự đau khổ mà tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, đã phát hiện mình hóa ra đang nằm trong phòng nghỉ ở văn phòng của Lăng Hạo. Mà nghênh đón cô là Lăng Hạo, Dịch Đạo cùng Trương Dương ba người với ba đôi mắt do thức đêm mà đỏ ngầu hết cả lên.
16 Dựa theo địa chỉ được cung cấp trên mạng, rất nhanh đã tìm được đến nhà của La Man, nhà cô ấy thực ra cách khách sạn Phong Diệp rất gần. Tất cả mọi thứ quả nhiên đều giống hệt như trong mộng đã thấy, cũng là cái sân đó, cũng là cây xoài đó.
17 Trên đường, Dịch Đạo cứ tức giận Bách Phú mãi. “Này, Trần Bách Phú ! Cô rõ ràng là bảo tôi tra ra địa chỉ trước, sao giờ lại để cho cái tên tiểu Dạng kia đi ? Cô rõ ràng là không tin tôi ! Cái tên tiểu Dạng đó là ai cơ chứ ?” “Tin ! Tôi làm sao mà lại không tin anh chứ ? Dịch Đạo anh đương nhiên rất lợi hại rồi, nhưng tiểu Dạng kia cũng rất đáng thương, anh nghe tôi nói là sẽ hiểu mà.
18 “Tôi á, từ lúc hiểu chuyện thì đã đi theo sư phụ rồi, sư phụ chỉ có một đồ đệ là tôi, mà sư phụ vốn cũng rất bận, cho nên đa phần tôi chỉ có một mình.
19 Do tối hôm trước thức quá khuya, mà đến sáng ngày thứ hai Bách Phú dưới sự quấy nhiễu không ngừng của đồng hồ báo thức, khó khăn lắm mới thức dậy được.
20 Lúc tiểu Dạng từ trong phòng bước ra, lại vui vẻ lạ thường. Sự lạnh lùng đĩnh đạm lúc bình thường hoàn toàn đã bị anh ta vứt ra phía sau. Mặc dù trên khuôn mặt, vẫn giữ vẻ lãnh đạm đó, nhưng trong tim lại cháy lên ngọn lửa nhiệt tình đến nỗi mới gặp anh ta một lần là Lăng Hạo cũng cảm nhận được.