1 Chương 1: Mặt quỷ Có lẽ tiếng kêu của Thành Lộ vào lúc sáng sớm là màn mở đầu của chuỗi bất hạnh. Lúc này nghĩ lại, thấy rằng toàn bộ kế hoạch đi trượt tuyết trong kỳ nghỉ rõ ràng là một sai lầm cực lớn.
2 Chương 3: Chuyến đi trong giá lạnhKhi đó tôi đang dành mọi tâm sức để dành cho kỳ thi cuối học kỳ, chị Thành Lộ gọi điện hỏi rằng, ngoài việc về quê thăm mẹ ra, tôi có chương trình gì khác không, đã mua vé tàu về quê chưa.
3 Chương 5: Người khiến tôi đau lòngNăm ngoái, khi gần tốt nghiệp tôi đã được phê chuẩn học tiếp nghiên cứu sinh, Cốc Y Dương cũng được cục năng lượng quốc gia tuyển dụng.
4 Chương 7: Nghệ nhân mài đáSuốt chặng đường từ Giang Kinh đến thị trấn Ngân Dư bên ngoài khu nghỉ dưỡng – khu trượt tuyết quốc tế Diên Phong, ngoài mấy câu xã giao thông thường ra, tôi hầu như không trò chuyện gì thêm với Cốc Y Dương cả.
5 Chương 9: Dư âm ác mộng Đang gió tuyết dữ dội thế này, Hân Nghi đi đâu? Mọi người đều nhìn tôi, hình như chuyện cô ấy mất tích có liên quan đến tôi, mà quên rằng tôi cũng như mọi người, mới chỉ hiểu qua loa về Hân Nghi.
6 Chương 11: Sự thật tồi tệ Ngôi nhà gỗ này có một phòng khách, bốn phòng ngủ, trong đó hai phòng có sẵn toa-lét nhưng vẫn có thể dùng chung toa-lét ở ngoài hành lang.
7 Chương 13: Đồng hành ban đêm“Anh định làm gì, sao câm như hến thế? Định dọa nhau chắc?” Tôi không còn tâm trạng nào để lựa chọn từ ngữ nữa. “Suỵt… nói khẽ thôi được không?” Giản Tự Viễn nén giọng thật thấp, “mùi hương” ở miệng anh ta phả ngay trước mũi khiến tôi phải lùi lại.
8 Chương 15: Mê cungTrong đoàn du lịch do Cốc Y Dương tổ chức lần này, có thể nói vợ chồng Thành Lộ, tôi và anh ấy là “nhóm bạn thân”, thêm hai “người ngoài” nữa là Giản Tự Viễn và Mục Hân Nghi, cả thảy sáu người.
9 Chương 17: Điềm gở ở ngôi nhà đenĐúng thế, An Hiểu là mối tình đầu của anh. Hai người là đôi kim đồng ngọc nữ hiếm thấy của trường cấp III huyện, họ cùng là những học sinh xuất sắc nhất, có chung mục tiêu là thi vào đại học Giang Kinh danh tiếng ở xa cả ngàn cây số.
10 Chương 19: Căn gác thây maLê Vận Chi kêu thét lên. Hân Nghi ôm chặt cô, khẽ an ủi, và kinh hoàng nhìn chúng tôi. Lúc này mọi người vừa bước đến đầu cầu thang đi lên gian gác, chúng tôi sắp trèo lên đó kiểm tra.
11 Chương 21: Kỳ nghỉ đi tìm cái chếtLúc này xác La Lập Phàm vẫn giỏ máu xuống sàn, Lê Vận Chi vẫn run bần bật, tôi bảo cô ấy kể lại câu chuyện lần trước đã kể với tôi ở nhà ăn.
12 Chương 23: Khi tình yêu biến thành tình yêuKhi Lê Vận Chi nhập bọn với chúng tôi được hai ngày, tức ngày thứ ba đoàn chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng, tất cả đều yên bình.
13 Chương 24: Khám nghiệm tử thiCốc Y Dương đang thao tác chiếc máy tính của Giản Tự Viễn, còn Tự Viễn thì ngồi ngả trên giường nhìn trần nhà. Hân Nghi và Lê Vận Chi đã khô nước mắt, cả hai ngồi cạnh nhau bên mép giường Cốc Y Dương.
14 Chương 25 : Quyến rũTôi không đòi chuyển xuống ở khách sạn nữa, chuyện đã ổn thỏa, sau đó tất cả cùng đi ăn tối. ai cũng cảm thấy ngon miệng nhưng tâm trạng đều nặng nề.
15 Chương 26 : Mưu sátĐêm hôm đó tôi lại mất ngủ. Chắc tại chơi tuyết nhiều quá, mất mồ hôi, về nhà uống liền mấy cốc nước mà vẫn thấy khát. Lúc gần tối thì trời nổi gió, tuyết bỗng rơi rất mau, khắp bầu trời tuyết bay.
16 Chương 27 : Năm kẻ ngây thơ. Lúc này ở trên gian gác, tôi nhớ lại chuyện La Lập Phàm chuyển ra phòng khách ngủ đi-văng. Xem ra đúng là tôi mất trí nhớ thật.
17 Chương 29: Trương CầmTôi tỉnh ngay lập tức. đống lửa trên sàn sắp tàn nhưng vẫn nhìn rõ Cốc Y Dương cũng ngồi thẳng lên ngoảnh đầu ra, vẻ căng thẳng. Tôi cố lắng nghe, chỉ thấy bên ngoài tiếng gió thổi lúc mạnh lúc yếu, trong nhà vẫn yên tĩnh.
18 Chương 30: Bỏ trốn trong đêmMấy thanh niên chúng tôi cùng đi nghỉ dưỡng, trượt tuyết, rốt cuộc bị bão tuyết vây hãm trong ngôi nhà gỗ trên núi. Đến lúc này, trong ngôi nhà gỗ đang có hai xác chết đầm đìa máu me và một cô gái mất tích chẳng rõ sinh tử ra sao.
19 Chương 31: Ẩn náuTôi bảo mọi người tạm dừng lại để tìm Lê Vận Chi, tại sao cô ấy lại lạc đội ngũ? Tôi nhớ rằng suốt dọc đường Lê Vận Chi luôn đi ngay sau tôi.
20 Chương 33: Càn khôn trong tranhTrong bóng tối, không thể biết Hân Nghi tỉnh hay đang ngủ mê, tôi khẽ gọi: “Hân Nghi, Hân Nghi đừng sợ, tất cả vẫn ổn. ” Giản Tự Viễn lên tiếng: “Liệu có để cho người ta ngủ yên không đây?” Cốc Y Dương bật đèn pin, gian hầm có ánh sáng, tôi có thể nhìn thấy Hân Nghi đang mở mắt to, ánh mắt tuyệt vọng, cô nói: “Đúng cô ấy, Thành Lộ.