21 Chương 34: Tiếng bước chân trên đỉnh đầuTôi kinh ngạc: “Thì ra là thật ư? Trời ơi, lẽ nào Thành Lộ đang ở quanh đây? Không thể có chuyện đó. ” Tôi bất giác đưa tay bịt tai Hân Nghi, sợ cô ấy nghe thấy.
22 Chương 35: Lại là căn gác thây ma. Sau hai tiếng đồng hồ, khi tôi cảm thấy khó mà cất thêm một bước nào nữa thì nhìn thấy một ngôi nhà gỗ ở ngay trước mặt.
23 Chương 37: Ma trên tuyết Ngôi nhà gỗ đó của chúng tôi đang chứa hai cái xác đáng sợ và vô số bí mật. Tuy nhiên, nằm giữa mênh mông tuyết và rừng thông, trông nó vẫn rất trang nhã tĩnh mịch như một bức tranh đẹp về thế giới cổ tích in trên lịch hoặc các tấm thiệp.
24 Chương 38: Lại chui vào nhà tùGiản Tự Viễn nói: "Lan muội à, đến giờ anh đây vẫn ù cả tai, không hiểu tại sao em lại nhận ra Hân Nghi là hung thủ giết Thành Lộ?"Tôi nói: "Thực ra tôi vốn không bao giờ nghĩ Hân Nghi là hung thủ; tôi từng nghi ngờ La Lập Phàm nhưng sau đó anh ta chết; cũng từng nghi ngờ anh vì anh có quá nhiều điều đáng để nghi ngờ; tôi thậm chí nghi cả Cốc Y Dương vì anh ấy cứ luôn mập mờ với tôi.
25 Chương 39 : Cảnh sát họ LýHôm nọ tôi và Giản Tự Viễn cùng xem vài đoạn video trên máy tính, do anh ta đặt camera ở phòng khách để quay, sóng vô tuyến sẽ truyền kết quả vào máy tính của mình.
26 Chương 40: Không thể công pháTiền sảnh im ắng, tôi cũng nghe thấy từ trên gác vọng xuống những tiếng rít kéo dài buồn bã tự như tiếng mèo rên rỉ. "Linh miêu.
27 Chương 41: Vẫn còn cơ hội Tôi đóng cửa lại, rồi chạy vào phòng đỡ Giản Tự Viễn đứng lên: "Chúng ta đi thôi, đừng phụ lòng Cốc Y Dương. " Anh đẩy tôi ra: "Cô cứ chạy đi, kệ tôi.
28 Chương 42: Chỉ còn mình tôi Cốc Y Dương trước khi đi dặn tôi, vượt qua phía sau núi thì sẽ gặp đường cái ở bên trái, đi theo nó sẽ đến thị trấn Hổ Cương mà năm ngoái chúng tôi từng đến.
29 Chương 43: Trở về dương thếTrong đồn công an thị trấn Hổ Cương, vẻ kinh ngạc đã nhiều lần hiện trên khuôn mặt sĩ quan cảnh sát Triệu Sảng, khi tôi nói mình đã đi ít nhất bảy tám tiếng đồng hồ để đến được thị trấn Hổ Cương, anh lại càng nhạc nhiên một lần nữa.
30 Chương 45: Cuộc chạy trốn mớiTriệu Sảng nhất định bảo Tiểu Trịnh ở lại phòng làm việc ấy với tôi, anh ra ngoài giải quyết một ‘việc khẩn’’, khiến tôi phải cảnh giác ngay: tại sao Tiểu Trịnh rất căng thẳng khi mới bước vào? Tại sao Triệu Sảng phải nói nhỏ với cậu ta rồi mới bước đi? Tiểu Trịnh rất bộc trực, xuề xòa, luôn tay đội mũ lên cởi mũ xuống, tóc tai bù xù, mặt lấm tấm rỗ, nhưng trông vẫn điển trai.
31 Chương 47: Cướp xe Thứ khiến tôi tỉnh lại là một mùi tởm lợm. Và bóng tối. Mấy hôm nay tôi đã quen với bóng tối, nhưng bóng tối cộng với xú khí lại là một trải nghiệm mới đối với tôi.
32 Chương 49: Sa lướiTrên đường trở về khu buồng bệnh, Ba Du Sinh cho tôi biết: chính anh ngồi trong chiếc xe cảnh sát đã đụng độ với xe tôi lái. Lúc đó họ nhận ra hình như xe tôi đã mất kiểm soát, cứ thế phóng thẳng vào xe họ, nhưng đến phút chót tôi đã nhận ra tình thế nghiêm trọng nên đã đánh tay lái sang bên, anh lái xe của họ cũng ứng biến kịp thời nên mới không bị húc trực diện sẽ rất thảm khốc.
33 Phần dẫn 1 Mùa này, gió ấm làm say lòng người, mồ hôi ngầy ngậy hương ướt tà áo mỏng, ve sầu còn chưa lên tiếng, các thuyền hái sen đã giục nhau xuất phát.
34 Phần dẫn 2Không có chuyện đó, chỉ là bịa đặt, lừa bịp ! Lúc này An Hiểu rất giận Ian, từ câu chuyện bí hiểm rất vớ vẩn mà anh ta gửi cho, đến cả cái nickname trên mạng chat mà anh ta mới đặt, đều khiến cô lộn ruột.
35 Phần dẫn 3“Tuấn Nhạc, Tuấn Nhạc! Con có nghe thấy không?” Người phụ nữ khóc, gọi con. Vì cố kìm nén nên nghe như tiếng hít thở khốn khổ của một bệnh nhận hen khi đang lên cơn.
36 Vĩ thanh 1“Na Lan. Tôi rất mừng khi biết tin cô đã an toàn trở vể. ” Cửa phòng làm việc mở ra, giọng nói quen thuộc, một bóng người quen thuộc. Tôi mỉm cười đứng lên: “Chào giáo sư Du.
37 Vĩ thanh 2Có một người đứng nhìn Na Lan từ sở công an Giang Kinh bước ra. Người ấy mỉm cười hài lòng. Hoan nghênh sinh viên Na Lan đã trở về. Quá dễ nhận ra, Na Lan rất thiểu não.