Tuyết đoạt hồn Chương 49 + 50
Chương trước: Chương 47 + 48
Chương 49: Sa lưới
Trên đường trở về khu buồng bệnh, Ba Du Sinh cho tôi biết: chính anh ngồi trong chiếc xe cảnh sát đã đụng độ với xe tôi lái. Lúc đó họ nhận ra hình như xe tôi đã mất kiểm soát, cứ thế phóng thẳng vào xe họ, nhưng đến phút chót tôi đã nhận ra tình thế nghiêm trọng nên đã đánh tay lái sang bên, anh lái xe của họ cũng ứng biến kịp thời nên mới không bị húc trực diện sẽ rất thảm khốc.
Tôi ngất lăn trên tuyết, họ vội đưa tôi vào bệnh viện gần nhất, sau đó họ phòng xe vào thị trấn Hổ Cương. Tên khốn giả danh công an bị xe tôi đâm vào vẫn chưa kịp tháo chạy, đã bị công an địa phương bắt giữ, tên công an rởm còn lại và mụ “bác sĩ” kia trốn thoát.
Tôi im lặng lắng nghe, vẫn thấy rất băn khoăn: vậy là chỉ có hai tên khốn giả danh công an? Chúng đã bị xe đi tuyết của Cốc Y Dương húc xuống vực Hồi Phong Nhai rồi, sao lại bị xe tôi đâm? Chỉ có một cách giải thích: màn diễn oanh liệt ở Hồi Phong Nhai chưa từng xảy ra.
Sau khi tôi trốn ra khỏi đồn công an, biết mình không thể chạy đi xa, bèn đi nước cờ mạo hiểm là trốn ngay vào thùng rác sát nách đồn công an. Ngồi trong bóng tối, vừa mệt vừa đói, tôi ngất lịm. Cảnh vô cùng đau đớn giã biệt Cốc Y Dương, chỉ là cơn ác mộng của tôi.
Ba Du Sinh và đồng đội nghe Triệu Sảng thuật lại tình hình của tôi mấy ngày vừa rồi. Cảnh sát địa phương lập tức quyết định hành động ngay: cử một đội cảnh sát giàu kinh nghiệp trên tuyết, nhân khi gió tuyết đang dần suy yếu tiến và núi ngay trong đêm. Họ tìm thấy xác La Lập Phàm và Trương Cầm ở ngôi nhà gỗ chúng tôi thuê; xác Giản Tự Viễn cũng được tìm thấy ở ngôi nhà nhỏ chứa đồ, mặt bị một loại dã thú nào đó gặm nát bét.
Ở một ngôi nhà gỗ khác, chúng tôi từng phát hiện ra ba thi thể bị linh miêu cắn xé, nay công an cũng tìm thấy. Chó nghiệp vụ còn phát hiện ra xác một nam một nữ cách ngôi nhà này không xa, chắc cũng bị linh miêu cắn chết, sau đó bị tuyết rơi vùi lấp.
Các đội viên đội cứu hộ còn đến ngôi nhà gỗ không dấu chân người, họ lên gác và lại phát hiện ra xác một phụ nữ. Có điều, công an thận trọng xem xét thấy “cái xác” này tuy bất động không có phản ứng gì, nhưng nhịp tim vẫn còn và vẫn thoi thóp thở.
Người ấy là Thành Lộ.
“Có lập luận gì không? Cô ấy đến ngôi nhà đó như thế nào?” Tôi chịu, không thể nói gì, tôi chỉ biết Mục Hân Nghi sát hại Thành Lộ, cô ta dùng xe đi trên tuyết chở xác đến ngôi nhà chứa dụng cụ đó, rồi giấu xuống hầm.
Ba Du Sinh nói: “Trên người Thành Lộ không có vết thương gì rõ rêt, chỉ có vài mảng tím trên mặt, bác sĩ nói là do bị ngạt thở, ví dụ dùng gối bịt chặt mồm mũi. Nhưng đôi khi cách này lại tạo thành hiện tượng cái chết giả, tức là nạn nhân chỉ giãy giụa thì nước bọt hoặc dịch vị trào lên làm tắc khí quản, nên chỉ tạm thời tắc thở, ngất xỉu, không còn dấu hiếu sự sống. Thành Lộ bị hại, sau đó bị chở đi, có thể là bị xóc trên đường, nên đã tỉnh lại, vì nhận ra tình thế của mình nên cô ta giả chết để thoát khỏi cơn nguy hiểm. Anh đoán rằng tuy cô ta đã tỉnh lại nhưng vẫn ở trạng thái hôn mê, điều này lại giúp cô ta tránh được nguy cơ tiếp tục bị hại. Có điều, các bác sĩ cho rằng với tình trạng sức khỏe và các dấu vết trên người Thành Lộ, thì cô ta không đủ sức đi từ ngôi nhà kho ấy đến ngôi nhà gỗ kia để ẩn nấp.”
Tôi nói: “Vấn đề bây giờ là ai đã “giải cứu” được Thành Lộ?”
Ba Du Sinh nói: “Có một chiếc xe đi trên tuyết đã hết sạch nhiên liệu đỗ ở chỗ cách ngôi nhà phát hiện ra Thành Lộ không xa, các an hem tin rằng có người đã dùng nó để chở Thành Lộ đến ngôi nhà đó.”
“Trương Cầm. Có thể là Trương Cầm.”
Ba Du Sinh nói: “Rất có thể như vậy. Khi bão tuyết ập đến, trước khi mất điện và đứt dây điện thoại, Trương Cầm có liên lạc với tổng đài khu nghỉ dưỡng lần cuối, đúng là từ ngôi nhà gỗ ấy. Anh đoán có lẽ Trương Cầm đến ngôi nhà chứa dụng cụ để lấy một thứ gì đó, và phát hiện ra Thành Lộ ở dưới hầm, vẫn còn sống, bèn chở cô ta đến ngôi nhà gỗ.”
Tôi đang nghĩ, tại sao Trương Cầm phải cất công đưa Thành Lộ lên tận gian gác để giấu? Hẳn là do cô ta sợ bọn Vạn Tiểu Lôi phát hiện ra tung tích Thành Lộ. Trương Cầm và bọn Vạn Tiểu Lôi rất quen nhau, thậm chí cô ta đã từng hợp tác với chúng chế biến và buôn bán ma túy, nhưng vẫn còn chút lương tâm, cô ta không nỡ để những người vô tội như chúng tôi bị giết hại.
Tại sao bọn Vạn Tiểu Lôi nhất định giết chúng tôi đến cùng? Nguyên nhân sâu xa là vì Cốc Y Dương có quyết tâm tìm hiểu đến cùng mọi sự việc, khiến bọn chúng nghi ngờ chúng tôi; chúng lo Cốc Y Dương tìm hiểu có kết quả, sợ chúng tôi nắm được sự thật về cái chết của Thạch Vi, cũng tức là nắm được chứng cứ chúng điều chế và buôn bán ma túy năm xưa. Cho nên chúng phải giết bằng được.
Di động của Ba Du Sinh đổ chuông, nghe xong, anh điềm tĩnh nói “tốt” rồi tắt máy. “Công an địa phương làm việc rất cừ, đã bắt được Vạn Tiểu Lôi và mấy nghi phạm đang bỏ trốn. Cũng vì tuyết lớn làm tắc rất nhiều ngả đường nên chúng chưa chạy được bao xa, đều bị sa lưới ở vài thị trấn và huyện lỵ quanh đây. Nhưng chúng rất ngoan cố, hỏi cung sơ bộ, hầu như chưa thu được kết quả gì.”
Tôi nói: “Chắc chắn chúng chỉ là bọn tay chân, hung thủ thật sự vẫn giấu mặt. Có lẽ cần thêm nhiều manh mối và chứng cứ thì mới có thể bắt tên đầu sỏ lộ mặt.”
Ba Du Sinh nói: “Sẽ không khó để đoán ra tên cầm đầu giấu mặt. Vạn Tiểu Lôi và mấy tên kia đều là nhân viên khu nghỉ dưỡng, nếu có được chứng cứ thì hiệu quả sẽ càng cao.”
“Anh có biết tại sao bọn Vạn Tiểu Lôi muốn giết bọn em không?” Tôi hỏi.
“Anh đoán rằng, tại vì các cô cậu đã biết những chuyện không nên biết.”
“Nói cho đúng làm bọn chúng cho rằng bọn em đã biết những chuyện không nên biết. Cốc Y Dương chỉ muốn tìm ra sự thật về cái chết của An Hiểu, dựa vào bức tranh ký họa và Thạch Vi để lại, anh ấy đã tìm ra ngôi nhà gỗ trong rừng. Tức là sự thật có nằm trong bức tranh của Thạch Vi. Cốc Y Dương xuất hiện khiến bọn Vạn Tiểu Lôi sinh nghi, em đoán rằng ban đầu chúng chỉ nghi ngờ và bàn bạc trong nội bộ, khi thấy Cốc Y Dương sắp tìm ra sự thật thì chúng ra tay. Lê Vận Chi là quân cờ chúng cài vào trước tiên, cô ta “si mê” Cốc Y Dương, tiếp cận nhằm giám sát anh và nghe ngóng xem anh đã biết được những gì. Bão tuyết phong tỏa núi đã tạo cơ hội rất tốt cho bọn Vạn Tiểu Lôi hành hung. Lúc đầu chúng còn e dè, nhưng khi thấy núi bị cô lập nhiều ngày thì chúng không sợ gì nữa, ý đồ giết choc sẽ càng rõ rệt. Việc Trương Cầm xuất hiện và định báo công an đã trở thành tín hiệu để chúng ra tay.
“Kể cũng lạ, bọn em đã khiến chúng lo sợ là phải; trước khi gần tuyệt vọng, bọn em đã tìm thấy một hộp chứng cứ mà Thạch Vi đã chôn giấu từ lâu, có thể chứng minh bọn Vạn Tiểu Lôi đã chế biến và buôn bán ma túy, trong đó ghi cả họ tên một số người. Chắc chắn sẽ hữu ích cho các anh.”
Ba Du Sinh ngạc nhiên: “Một hộp chứng cứ? Ở đâu?”
“Em đã chôn ở một chỗ bí mật tuyệt đối, nếu các anh muốn nhanh chóng tìm ra tên trùm còn giấu mặt thì anh em ta có thể lên đường ngay.”
Chương 50: Bà già kỳ dị biến mất
Đêm hôm kia sau khi vĩnh biệt Giản Tự Viễn, tôi chạy trốn về phía sau núi, mang theo cái hộp mà Thạch Vi đã chôn giấu. Lúc đi đến sườn núi cực hiểm trở, tôi sợ không an toàn nên lại lui về khu rừng, vào trú tạm trong căn nhà hoang để tránh giá rét. Cốc Y Dương bất ngờ tìm ra tôi, nhưng anh lại phải đi để đánh lạc hướng bọn truy binh. Tôi qua đêm yên ổn, sáng hôm sau trước lúc lên đường, tôi ra bên ngoài căn nhà đó dùng dao phay đào đất rồi chôn cái hộp ấy.
Bão tuyết gần như kết thúc, tôi được trang bị rất chuyên nghiệp, đi giày tốt, ngồi xe đi tuyết, mặc áo gió, đeo kính trượt tuyết, thế mà khi tìm đến căn nhà ấy tôi chỉ muốn ngất xỉu.
Đúng thế, cái hộp đó chứa những nội dung “vô giá”, không chỉ cung cấp các tội chứng của một tập đoàn chế biến buôn bán ma túy, rửa tiền, mà còn bắt được cả mạng lưới tiêu thụ ma túy đứng đầu là tên Tôn Duy Thiện chủ đầu tư khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Diên Phong. Tôn Duy Thiện sau khi nghe nói bọn Vạn Tiểu Lôi sa lưới, y vội vã chạy đến Trường Xuân, và bị bắt trên chuyến máy bay đi Bắc Kinh.
Hiện cảnh sát đang tiếp tục điều tra xem có phải đã từng có du khách uống trà túi và cà phê hòa tan ở khu nghĩ dưỡng rồi mắc nghiện, sau đó liên hệ với bọn Vạn Tiểu Lôi để mua ma túy?
Các kỹ thuật viên của cảnh sát chẳng tốn mấy sức lực thâm nhập chiếc máy tính của Giản Tự Viễn, tìm ra hai thư mục video “Thật 1” và “Thật 2”. “Thật 1” ghi lại buổi tối thứ nhất và thứ hai ở ngôi nhà gỗ, tôi ngồi một mình trong phòng, sau khi Lê Vận Chi chuyển vào thì video lại ghi tiếp cô ta. “Thật 2” ghi lại tối thứ ba tôi sang ở cùng phòng Lê Vận Chi. “Thật 1” chứng minh sự phỏng đoán của tôi, La Lập Phàm bị Thành Lộ đuổi ra, anh ta ngủ ở đi-văng phòng khách, sau đó bí mật lên giường Lê Vận Chi. Anh ta đã nhiều lần xuất hiện trong phòng Lê Vận Chi, chất vấn cô ta có liên quan đến việc Thành Lộ mất tích không, sau đó anh ta mới bị giết. Sau khi La Lập Phàm ra khỏi phòng, Lê Vận Chi dùng bộ đàm liên lạc với bên ngoài, sau đó rút thuốc mê vào bơm tiêm rồi ra ngoài, chắc là đi tìm La Lập Phàm để giết hại. “Thật 2” chứng minh một suy đoán khác của tôi, có cả các hành vi của Mục Hân Nghi trong cái đêm Thành Lộ mất tích.
Trong máy tính không có thông tin gì nói về con người thật của Giản Tự Viễn, cho nên đến giờ chỉ có thể tạm đoán rằng anh ta được ai đó thuê tìm tung tích kho báu Bá Nhan chưa trình làng đã bị thất lạc. Anh ta cho rằng tôi và Cốc Y Dương hợp tác để nẫng kho báu ấy đi, nên anh ta tập trung chú ý vào chúng tôi.
Trong chiếc di động anh ta đưa tôi có địa chỉ của vợ chồng họ ở thành phố Đại Liên. Tôi tạm chưa giao di động này cho công an, vì tôi nên thực hiện lời hứa với Giản Tự Viễn lúc lâm chung. Tôi sẽ nhờ người sành sỏi đáng tin xem thật kỹ chiếc di động, nếu không vấn đề gì thì tôi sẽ thu xếp đi Đại Liên một chuyến, trao trả vợ anh ta.
Nhưng ai đã “tài trợ” Giản Tự Viễn chuyến đi này, ai đã cũng cấp cho anh ta các thiết bị tiên tiến để giám sát chúng tôi, ai đã nát óc tính toán nhằm tìm thấy kho báu Bá Nhan, đến giờ vẫn là một câu đố. Tôi tin câu nói của Giản Tự Viễn lúc lâm chung; bọn họ không dễ gì lộ dấu vết để bị theo dõi. Tôi cũng tin rằng dù kẻ thuê Giản Tự Viễn là ai, hắn sẽ vẫn tiếp tục hành động, còn tôi cũng vẫn là đối tượng đáng ngờ nhất trên giang hồ; chừng nào kho báu Bá Nhan chưa “trình làng” thì tôi vẫn chưa được sống yên thân.
Việc cuối cùng trước khi rời núi Trường Bạch, là tôi đi cùng cảnh sát đến siêu thị “Hoan Lạc Phúc” ở thị trấn Ngân Dư. Tôi muốn viếng thăm bà già họ Miêu mài đá, để hỏi xem có đúng là bà biết được quá khứ, tương lai không? Bà còn biết những gì nữa? Có nghe nói câu chuyện về Ngọc Liên, Ấu Liên không? Có phải Cốc Y Dương đã từng đến gặp bà để hỏi về những chuyện quái dị xảy ra bên hồ Chiêu Dương từ vài năm trước không?
Nhưng tôi có cảm giác lần trước đến là lần cuối cùng gặp bà.
Đúng thế, cửa hàng trống không, cái máy mài đá cũng đã chuyển đi. Cảnh sát hỏi người phụ trách siêu thị đã cho bà Miêu thuê cửa hàng, ông ta nói, một ngày trước cơn bão tuyết, bà bỗng nhiên chuyển đi, không rõ đi đâu, chẳng nói với ai một câu. Nói đúng hơn là, bà ấy biến mất từ đêm trước khi bão tuyết trút xuống. Nghe nói bà Miêu đã đến thị trấn Ngân Dư này hai chục năm, vì bà vừa điếc vừa câm (hoặc ít ra là giả vờ câm điếc), nên không ai biết rõ về bà. Chỗ bà ở thuê cách siêu thị không xa, cũng trống không, và xưa nay chưa từng thấy người thân hoặc bạn hữu giao du với bà.
Điều tra bước đầu cho thấy, siêu thị này và cửa hàng nhỏ của bà Miêu đều thuộc sở hữu của Tôn Duy Thiện và tập đoàn khu nghỉ dưỡng. Đứng trước cửa hàng trống trải tối om, tôi chỉ có thể đoán rằng: có lẽ bọn Vạn Tiểu Lôi thường ra vào nơi này, cho rằng bà Miêu câm điếc, chúng có thể khỏi cần kiêng dè, tha hồ bày mưu tính kế, nhất là đối với Cốc Y Dương, tất cả đã lọt vào tai bà Miêu, cho nên khi nhận ra Cốc Y Dương bà đã cảnh cáo chúng tôi nên quay về.
Nhưng đã quá muộn.
Sinh mệnh, đã như những viên đá tròn mất hút vào cái âu gốm.
Xem tiếp: Phần Dẫn 01