Tuyết đoạt hồn Chương 35 + 36
Chương trước: Chương 34
Chương 35: Lại là căn gác thây ma.
Sau hai tiếng đồng hồ, khi tôi cảm thấy khó mà cất thêm một bước nào nữa thì nhìn thấy một ngôi nhà gỗ ở ngay trước mặt. Nó rất giống ngôi nhà gỗ chúng tôi thuê, nóc nhà đọng lớp tuyết rất dày, có cảm giác ngôi nhà sắp bị đè bẹp dí. Nó im lặng đứng đó, mặc kệ gió tuyết tha hồ ngược đãi.
Giản Tự Viễn ‘hà hà’ rất khệnh khạng tự đắc, nói: "Tôi đã bảo mà. Chúng ta quyết định rất chuẩn. Thấy chưa, khung cảnh rất yên tĩnh hiền hòa. Nếu trong ngôi nhà có người thì vừa khéo để chúng ta kết bạn. Nếu không có ai thì ta vào uống nước, ăn uống, hưởng thụ lạc thú của chủ nhà."
Tôi và Hân Nghi đều lừ mắt nhìn anh ta. Mấy ngày như thế này thì còn có lạc thú cái quái gì ?
Bên ngoài ngôi nhà, tuyết trắng phau sạch sẽ, không một dấu chân, cứ như nhiều năm qua chẳng có ai bị làm phiền; được như thế tất nhiên là do tuyết lớn rơi suốt hai giờ vừa rồi tạo nên.
Cốc Y Dương tháo ván trượt tuyết ra, bước lên trước tiên gõ cửa. Không ai trả lời. Anh đẩy cửa, cửa khóa chặt. Chúng tôi vòng ra phía sau thì thấy một ô cửa sổ đang hé mở, kiểu cửa một cánh đẩy lên kéo xuống, nhìn biết ngay bên trong là nhà vệ sinh. Giản Tự Viễn xung phong trèo lên bậu cửa sổ đẩy cánh cửa lên rồi chui vào trong.
Một phút sau anh ta xuất hiện ở cửa ra vào, hai tay giang rộng, cười rất tươi: "Hoan nghênh các bạn của tôi. Một lần chi tiền được ở ngay hai ngôi biệt thự."
Tôi lắc đầu cười ngán ngẩm: "Lúc này mà vẫn còn cười được? Anh đã xem kỹ chưa? Không có người chứ ?"
Giản Tự Viễn chỉ vào phía sau lưng: "Chỉ biết rằng tôi đi từ nhà vệ sinh ra đến đây, giày ủng nện rất mạnh, không gặp ai hết."
Bốn chúng tôi cùng đi khắp nhà một lượt, bên trong bố trí hệt như ngôi nhà chúng tôi đã thuê, bốn phòng ở đều không một bóng người. Tôi vòng ra phía sau, cố quan sát toàn cảnh. Giản Tự Viễn đắc ý nói: "Ha ha, vậy là đêm nay ta có thể mỗi người ngủ một phòng, khỏi phải cãi cọ tranh phòng với nhau."
Hân Nghi nói luôn: "Tôi vẫn muốn ở chung với Na Lan."
Tôi nói: "Tự Viễn, anh nói đùa à? Dù chỉ ngủ đây một đêm thì chúng ta vẫn phải ở một phòng. Tôi cho rằng chưa chắc nhà này chỉ có chúng ta là khách."
Cả ba đều ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bước đến bên tủ tường, mở ra. Bên trong có hai va-li du lịch và một chiếc áo khoác. "Khách ở đây có thói quen luôn thu xếp rất ngăn nắp, trong nhà không để các thứ lặt vặt, trong toa-lét vẫn có đủ các đồ cần thiết, trên bàn bếp còn có mấy chén trà đã uống."
Tôi dẫn mọi người sang xem kỹ ba gian phòng còn lại, tủ tường ở hai gian đều xếp ba-lô hành lý và quần áo; có gian còn thấy hai cuốn tiểu thuyết đặt trên bàn.
Giản Tự Viễn có vẻ hơi thất vọng: "Thế là chúng ta không thể một mình hưởng cả ngôi nhà này, nhưng cũng được, có thêm người thì cũng vui."
Tôi lẩm bẩm: "Nhưng vấn đề là, tuyết lớn thế này, họ đi đâu nhỉ ?"
Hân Nghi nói: "Hay là họ mê trượt tuyết quá. Trời này, ra quanh đây trượt tuyết việt dã rất sướng."
Tôi nói: "Đúng là họ rất mê trượt tuyết nhưng hôm nay họ không đi trượt tuyết." Tôi mở cửa gian nhà kho nho nhỏ ở hành lang, bên trong có ba bộ ván và gậy trượt tuyết.
Mọi người im lặng, tin rằng ai cũng đang nghĩ như tôi: họ đi đâu?
Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành. "Vẫn còn một chỗ nữa chúng ta chưa xem."
Cốc Y Dương hơi kinh ngạc, rồi anh bước về phía cuối hành lang. Tôi đi theo ngay, bước đến chân cầu thang, Cốc Y Dương bỗng dừng lại, cúi xuống, nhìn một giọt hồng sẫm trên sàn gỗ.
Là giọt máu.
Trên cầu thang, bên thành cầu thang, một giọt, hai giọt, vô số giọt máu.
Lặp lại cảnh quen thuộc.
Sau lưng tôi, Hân Nghi hét lên kinh hãi.
"Gay rồi." Giản Tự Viễn bưng miệng, lùi lại mấy bước, lùi xa cầu thang và những vết máu.
Cốc Y Dương hô lớn: "Mọi người mau cầm gậy trượt tuyết." Rồi anh quay lại gian nhà kho vừa nãy lấy ra bốn cây gậy, mỗi người cầm một cây. Sau đó anh bước lên cầu thang. Tôi theo sát anh.
Cửa gian gác khép hờ, máu trong nhà lách qua chân cánh cửa chảy ra, đã khô đặc.
Từ từ đẩy cửa ra, nồng nặc mùi máu tanh, tôi vội đưa tay bịt mồm bịt mũi, ruột gan nhào cuộn lên dữ dội.
Gian gác tối om, Cốc Y Dương chiếu đèn pin rọi khắp. Tôi mong gian gác vẫn cứ tối om như cũ thì hơn. Trên sàn gác là ba xác người không còn nguyên thây. Tứ chi nát nhoét đầm đìa máu me, cơ thịt không còn, xương cốt trơ khấc. Quần áo của họ bị xé nát bươm; nhìn phần đầu còn lại có thể đoán ra: hai nam, một nữ; gồm đôi vợ chồng trung niên và cậu con trai độ tuổi học cấp III.
Cả ba cái xác có chung một đặc điểm: cổ đều bị xé nát nhừ.
"Bọn linh miêu?" Tôi khẽ hỏi.
Cốc Y Dương gật đầu. Bọn linh miêu đã vào đây, chỉ không biết chúng có phải là ba con chúng tôi đã gặp không. Cốc Y Dương nói chúng là động vật quý hiếm nên khó tin rằng chúng lại có sẵn trong vùng núi rừng này, có lẽ vẫn là ba con ấy. Tôi biết rất ít về trinh sát hình sự và pháp y nhưng cũng có thể nhận ra ba người này chết cách đây không lâu. Hay là chúng thất bại ở chỗ chúng tôi, đói bụng, bèn tìm đến đây kiếm mồi? Quan sát hiện trường, có thể đoán rằng ba người này phát hiện ra linh miêu xâm nhập bèn chạy lên gác ẩn nấp, nào ngờ bọn linh miêu rất tinh ranh vẫn tìm cách lọt vào được.
Tôi nói: “Chúng ta hãy xem đống hành lý ở phòng họ, hình như họ có bốn thậm chí năm người, vậy hai người kia đâu?”
Cốc Y Dương nói: “Dù họ ở đâu, e vẫn là lành ít dữ nhiều.”
Chúng tôi đóng cửa gian gác rồi xuống cầu thang. Sắc mặt Hân Nghi và Giản Tự Viễn xám ngoét. Cốc Y Dương nói: “Là bọn linh miêu.”
Hân Nghi hỏi: “Tại sao lại thế, tại sao bọn linh miêu giết hại những người này?”
Giản Tự Viễn gắt gỏng: “Tại sao cái gì nữa? Tại vì sinh tồn. Khắp nơi là tuyết, có gì mà ăn? Ăn thịt người là lựa chọn ngon lành nhất của chúng.”
Tôi nói: “E rằng không đơn giản thế đâu. Liệu có phải chủ nhân của chúng muốn chúng ta cho rằng bọn linh miêu có thể xuất hiện khắp nơi, chúng là động vật hoang dã? Rất có thể, kẻ đang truy sát chúng ta đã cố ý sát hại mấy người vô tội này, một là để cho linh miêu no bụng, hai là khiến chúng ta lơ là cảnh giác cũng nên? Mặt khác, nếu hắn chỉ giết mấy người chúng ta, thì rất có thể cảnh sát sẽ chú ý điều tra phá án, cho nên gã chủ linh miêu bố trí chúng đến đây tàn sát. Và, sau này xác chúng ta bị phát hiện ra, thì cũng chỉ bị coi là tại nạn đơn thuần: linh miêu đói bụng, cắn chết nhiều người ở đây, cũng cắn chết nhiều người ở ngôi nhà gỗ chúng ta thuê. Và thế là tội ác vĩnh viễn chìm trong bóng tối.”
Hân Nghi rùng mình: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tôi nói: “Trước tiên ta phải ăn một chút đã.” Tôi bỗng thấy câu nói của mình thật nực cười, sau khi chứng kiến cảnh rùng rợn trên căn gác, tôi còn bụng dạ nào để ăn nữa? “Lúc này dù món ngon đến đâu cũng khó nuốt trôi, nhưng vì sinh tồn, chúng ta nên cố ăn một chút, sau đó lên đường.”
“Lên đường à? Đi đâu?” Giản Tự Viễn hỏi, có vẻ như không sao tin nổi.
Tôi nói: “Trở về ăn nhà gỗ của chúng ta.”
“Đầu cô chập mạch rồi à?” Giọng nữ cao của Giản Tự Viễn ré lên rồi chìm xuống đầy sợ hãi, trông anh ta thô bỉ đến cùng cực. “Cô nói, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất kia mà? Nơi này đã bị linh miêu tắm máu, chúng sẽ không quay lại để ăn thịt người chết nữa, lẽ nào đây không phải nơi an toàn nhất? Tại sao phải trở về?”
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh ôn hòa: “Phán đoán của chúng ta cần luôn được điều chỉnh theo nhận thức về tình hình. Nếu ta cứ ở lại đây, thì có thể vừa khéo trúng kế của kẻ khác. Kẻ bố trí linh miêu đến đây hại người, hắn mong chúng ta cho rằng linh miêu sẽ không trở lại nơi chúng đã ăn no bụng, nên nơi này sẽ an toàn, cứ việc mà ở. Còn bọn chúng, chẳng bao lâu nữa sẽ quay lại đây. Lúc này gã chủ và bọn linh miêu đang đi tuần trong núi, vừa tìm chúng ta vừa gây thêm cảnh kinh hoàng. Cho nên, dù nơi này hay ngôi nhà cũ đều không an toàn. Chúng ta chỉ nên dừng chân ở đây, ăn uống qua loa rồi tiếp tục lên đường. Bọn chúng luôn di chuyển thì chúng ta cũng di chuyển, nếu không thì rõ là ngồi chờ chết.”
Giản Tự Viễn cười khẩy: “Ngồi chờ chết, ngồi chờ chết. Câu này tôi nghe cả trăm lần rồi.”
“À…” Anh ta sững người. “Hân Nghi sao bỗng dưng biến đổi khác quá? Em vốn sợ trở về… vì ở đó có xác chết kia mà…”
Hân Nghi nói: “Ở đây không có xác chết hay sao? Nếu về, ít ra ở đó cũng quen hơn ở đây.”
Cốc Y Dương nói: “Nào, chúng ta ăn đã, ăn xong nghỉ một lát rồi lên đường.”
Giản Tự Viễn thở dài không nói gì nữa, lặng lẽ theo chúng tôi vào bếp. Ăn xong mấy bắp ngô mà Trương Cầm đem đến, Giản Tự Viễn mới nói: “Được, tôi cũng về theo, nhưng về rồi thì chúng ta không đi đâu nữa. Cứ chạy đi chạy lại mãi, tiêu hao sức lực nhiều quá rồi. Đi giữa trời tuyết, tốn ca-lo kinh khủng, chẳng khác gì tự sát.”
Tôi ngẫm nghĩ mấy câu anh ta nói, không phải không có lý. Bèn hỏi: “Anh có cách gì để chúng ta chống lại bọn linh miêu và tên hung thủ giấu mặt kia không?”
Giản Tự Viễn hơi nhếch mép, cười ruồi: “Ta cần lợi dụng tuyết để bắt thầy trò bọn linh miêu sập bẫy, tóm gọn.”
“Sập bẫy, tóm gọn?”
Giản Tự Viễn thò tay vào ba-lô Trương Cầm để lại, lấy ra một mớ dây thép cuộn tròn. “Nhìn đi, tôi tìm thấy nó trong đống rác ngôi nhà gỗ. Cả cái này nữa.” Anh ta lại lấy ra một cái hộp vuông, mở ra, bên trong có kìm, tuốc-nơ-vít, cờ-lê… “Các bảo bối này tôi cũng tìm thấy ở đó, kiếm chút vật liệu ngay ở đây nữa, ta sẽ bắt bọn linh miêu phải khốn đốn.”
Tôi bỗng cảm thấy Giản Tự Viễn là con người thật lạ lùng.
Chương 36: Giá trị của LV (1)
Tuyết vẫn rơi, rơi ít đi nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Chúng tôi tận dụng các bộ ván trượt tuyết của nạn nhân, đặc biệt Cốc Y Dương không phải đi đôi giày căng chật của Trương Cầm nữa, nên đi đường khá thuận lơi. Tôi và Giản Tự Viễn là lính mới tập trượt tuyết một hai hôm, lần này coi như được tập huấn trượt tuyết vượt dã. Lần đầu lên dốc thấy chật vật, nhưng sau vài lần chúng tôi đã nắm được cách thức, đi nhanh hơn hẳn chân xỏ “giày tự tạo” ì ạch đi từng bước.
Đi được một quãng không xa, tôi hỏi Cốc Y Dương (anh nắm vững bản đồ và phương hướng.): “Liệu ta đi hướng này có đi qua khu vực Lê Vận Chi biến mất tối qua không?”
Cốc Y Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Đi qua gần đó, hơi vòng một chút.” Giọng anh rất bình tĩnh, không chút ảo não của người vừa mất người yêu, tôi càng cảm thấy phán đoán của mình là đúng, anh và Lê Vận Chi không phải cặp tình nhân, nhưng cũng không đơn giản là thế vì anh chưa cho tôi câu trả lời thỏa đáng. Đã biết Lê Vận Chi mắc chứng hoang tưởng được yêu, một bệnh nhân tâm thần, tại sao anh lại cho cô ta tham gia chuyến “nghỉ dưỡng” nguy hiểm này, để cô ta cặp kè bên mình khiến sự việc càng trở nên phức tạp, thậm chí rất có thể sẽ mất mạng?
Hình như đoán ra tâm tư của tôi, Cốc Y Dương nói: “Có lẽ em không tin… giữa anh và Lê Vận Chi là một đôi tình nhân thật sự.”
Đúng thế, tôi không tin.
“Cô ấy là một trong các hộ lý chăm sóc An Hiểu, sau khi An Hiểu ra việc, cô ấy chủ động tiếp cận anh. Thoạt đầu anh không nghĩ gì, tạm không nói về An Hiểu cần bình phục, thực lòng anh vẫn luôn nghĩ đến em, anh không thể tiếp nhận bất cứ ai khác. Nhưng Lê Vận Chi không ngừng đeo bám anh, thậm chí về tận Bắc Kinh tìm anh, anh chỉ đối xử lịch sự, nói khéo để từ chối, cho đến khi An Hiểu qua đời.”
Tôi giật mình: “Anh nghi cô ta ư?”
“Đương nhiên không phải Vận Chi, vì khi An Hiểu “cứa cổ tay tự sát” thì cô ta đang ở Bắc Kinh tìm người giúp đỡ để chuyển về Bắc Kinh công tác. Không thể là cô ta.”
“Em vẫn không hiểu.”
Cốc Y Dương nói: “Anh không nghi ngờ cô ấy là hung thủ, nhưng cái chết của An Hiểu khiến anh nghi ngờ tất cả mọi người. Vận Chi rất tình cảm, an ủi anh, anh bỗng nhớ ra rằng, khi An Hiểu bắt đầu vào nằm viện số 2 Đại học Y Thẩm Dương thì cũng là lúc Vận Chi vừa được điều đến buồng bệnh An Hiểu làm hộ lý; sao lại trùng hợp như thế?”
“Điều động chuyển đổi nhân sự lúc nào chả có, nên không thể nói là trùng hợp. Anh nghi ngờ rằng Vận Chi xuất hiện, rồi si mê anh, có liên quan đến An Hiểu chứ gì?”
“Anh bèn rà soát lại, đúng là anh không nhớ nhầm, khi An Hiểu bắt đầu thoát khỏi tình trạng người thực vật, vào nằm việc thì Vận Chi được điều từ bệnh viện Nhân Dân số 5 Giang Kinh đến.” Cốc Y Dương ngoảnh nhìn, biết chắc Giản Tự Viễn và Hân Nghi không thể nghe thấy.
“Giang Kinh.” Tôi kinh ngạc. Các chuyện tiếp theo, không cần Cốc Y Dương nói nữa, tôi cơ bản đã đoán ra. Cốc Y Dương nghi ngờ lai lịch của Lê Vận Chi không rõ rằng, nên anh mới “yêu” cô ta nhằm phát hiện xem cô ta có liên quan đến cái chết của An Hiểu không. “Vậy là đến giờ anh vẫn chưa phát hiện ra những “sơ hở” của Lê Vận Chi? Và cũng không rõ cô ta có yêu anh thật không hay có ý đồ gì khác?”
Cốc Y Dương lắc đầu: “Hoặc là anh đã đoán nhầm hoàn toàn, hoặc là cô ấy giấu mình quá khéo. Anh đã tìm hiểu rất nhiều về cô ấy, thậm chí đã đi tận Hồ Nam gặp cha mẹ cô ấy. Cô ấy chỉ là cô gái bình thường, tốt nghiệp trường y tế, làm hộ lý ở Giang Kinh bốn năm; chuyển đến Thẩm Dương là vì bà ngoại đang ở Thẩm Dương, tuổi ngày càng cao, cô ấy có thể chăm sóc bà. Anh cũng đã gặp bà cụ, một người rất hiền từ.” Anh chỉ tay về phía trước: “Chỉ ở quanh đây.”
Tôi ngoảnh lại nói với Giản Tự Viễn và Hân Nghi. “Quãng này chúng ta trượt chậm thôi, để quan sát kỹ xem có dấu vết của Lê Vận Chi không.”
Giản Tự Viễn vẫn với tinh thần “hợp tác” như trước. “Dấu vết? Tuyết rơi suốt đê và cả buổi sáng nữa, dù đào hố thì hố cũng bị tuyết lấp đầy rồi, anh còn đòi tìm thấy dấu vết sao?”
Hân Nghi nói: “Ta cứ chú ý thì cũng tốt chứ sao? Còn hơn là chỉ hay nói bừa.”
Tôi không chấp Giản Tự Viễn làm gì, chỉ nhìn khắp bốn phía. Cốc Y Dương và Hân Nghi cũng không ngớt ré sang trái rẽ sang phải, xem xét từng gốc cây tảng đá.
Hân Nghi trượt lên phía trước một quãng bỗng dừng lại, ngoái đầu hỏi Cốc Y Dương: “Anh cho rằng chỉ ở quanh đây à?”
Cốc Y Dương đáp: “Gần như là thế.”
Hân Nghi thở ra một hơi dài, nói: “Mong sao cô ta không sảy chân ở đây.”
Tôi đến bên Hân Nghi, giật mình.
Dưới chân chúng tôi là một cái dốc dựng đứng, bị tuyết phủ ngập, không rõ sâu chừng nào; tuy trên dốc có vài cây thông nhưng nếu bị ngã xuống dốc thì vẫn là lành ít dữ nhiều.
Giản Tự Viễn nói: “Cô ấy không gặp xui xẻo ở đây đâu. Cô ấy vẫ bám sau chúng ta mà. Chúng ta vẫn đi một lèo rất suôn sẻ. Nếu cô ta ngã thì chắc chắn phải kêu cứu chứ.”
Nhiều lúc tôi nghĩ Giản Tự Viễn ăn nói nhăng nhít chỉ là cố ý giả vờ ngô nghê, nên chẳng thiết bắt bẻ làm gì. Hân Nghi cười nhạt: “Chắc anh còn nhớ đêm qua anh đội mũ bịt khăn thật chặt, gió thì mạnh như thế, nếu có ai kêu cứu thì anh có nghe thấy không?”
Giản Tự Viễn cứng lưỡi.
“Nhìn xem, cái gì kia?” Cốc Y Dương chỉ xuống dưới dốc.
“Cái gì là cái gì?” Giản Tự Viễn hỏi.
“Trên ngọn cây.”
Tôi nheo mắt cố nhìn, rồi cũng nhận ra Cốc Y Dương chỉ cái gì. Cách chỗ chúng tôi đứng khoảng chục mét, trên ngọn câu thông mụ có treo một vật gì đó màu nâu nhạt. Tuy bị tuyết phủ nhưng tôi vẫn nhận ra đó là cái ví đầm, tôi có thể khẳng định là của Lê Vận Chi. Có lẽ phụ nữ thường nhạy cảm với cái ví nên ngay lần đầu gặp Lê Vận Chi tôi đã chú ý đến cái ví của cô ấy - ví LV thường rất ấn tượng.
Tôi kinh ngạc kêu lên: “Là ví của Lê Vận Chi.” Lòng tôi thắt lại: điều tôi lo lắng hình như đã xảy ra.
Hân Nghi cũng nhận ra: “Đúng, đúng là ví của cô ấy. Chắc chắn cô ấy biến mất ở chỗ này, có lẽ cô ấy chỉ ở cách đây không xa.”
Giản Tự Viễn cười nhạt: “Nên nói là xác cô ấy cách đây không xa mới đúng.”
Tôi nói: “Đừng nên kết luận quá sớm. Dù lỡ trượt chân ngã xuống thật, tuyết dày thế này chưa chắc đã bị thương nặng.”
“Chính vì tuyết dày, lại ở bên cây cối, có thể cô ấy bị lún rất sâu trong tuyết, không kịp kêu cứu.” Vẻ mặt Cốc Y Dương thật nặng nề.
Hân Nghi nói: “Đó chỉ là có thể như vậy. Có lẽ chúng ta nên xuống đó tìm.”
“Nếu chúng ta muốn lại hy sinh vô ích thì có thể xuống tìm. Nếu không, thì nên đi khỏi đây.” Giọng Cốc Y Dương gần như vô cảm, có chăng chỉ là bản năng sinh tồn.
Khi mọi người đều xoay người lại. tôi nói: “Tôi muốn mượn cuộn dây thép của anh Tự Viễn.”
Giản Tự Viễn ngạc nhiên, rồi cũng hiểu ra: “Cô thích cái ví à?”
Tôi nói: “Lãng phí cái ví LV thì thật đáng tiếc.”
Giản Tự Viễn nhìn tôi đầy ngụ ý, tủm tỉm cười: “Tôi có thể lấy giúp cô, sau đó nên chia nhau như thế nào, ta sẽ bàn sau.”
Anh ta lục ba-lô lấy ra cuộn dây thép, nắn thử, nói: “Dùng để câu cái ví thì hơi mềm.” Anh ta gập đoạn đầu dây thép làm ba lần, sai đó uốn thành cái móc. “Trừ phi cái ví đựng xi-măng, nếu không, nhất định sẽ ăn chắc.”
Rồi anh ta duỗi thẳng toàn bộ, ướm thử thấy đầu móc còn cách ví một quãng, bèn lấy ra cuộn thừng nilon, đánh đai quanh bụng hai vòng, thít cho chặt, sau đó đưa đầu dây thừng còn lại cho tôi, nói: “Mọi người kéo tôi lại. Tôi ngã xuống là chuyện vặt, nếu không lấy được cái ví LV thì tổn thất sẽ cực lớn.”
Hân Nghi lắc đầu: “Đồ hám tiền nhà anh, có cần thiết phải mạo hiểm như thế không?”
Giản Tự Viễn tháo bỏ bàn trượt tuyết, bước xuống dốc một đoạn, ngoái lại nhìn Hân Nghi, nói: “Em Hân Nghi không biết thật hay sao? Em Na Lan đâu có tăm tia cái ví.”
Hân Nghi nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Anh ta đang nói gì thế?”
Tôi kéo căng sợ dây thừng, nói: “Chờ lát nữa sẽ biết ngay.”
Giản Tự Viễn bước thêm vài bước xuống dốc, trượt chân mấy lần, nhưng đã có tôi và Cốc Y Dương kéo chặt dây bảo hiểm, nếu không anh ta đã rơi xuống dốc bỏ mạng như chơi. Giản Tự Viễn quăng sợi dây thép lên ngọn cây thông, bị trượt vài lần, cuối cùng cũng khều được cái ví rơi xuống tuyết, tuyết dày đã giữ không cho nó bị trôi xuống vực. Giản Tự Viễn lại vung dây thép ra, móc trúng quai ví, rồi từ từ kéo nó lên.
Khi cái ví đã ở ngay trước mắt, anh ta phấn chán kêu lên: “Ba chục ngàn đồng đã nắm trong tay rồi.” Nhưng rồi lại ngớ ra: “Mọi người có thấy lạ không? Em Lê Vận Chi chỉ là y tá mà lại mua nổi ví đầm LV?”
Hân Nghi chép miệng nói: “Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Tôi biết vô số cô gái sẵn sàng bán máu, bán thân để sắm được ví LV.” Cô lại nhìn sang Cốc Y Dương. “Nhưng chắc là có ai đó mua cho cô ấy.”
Giản Tự Viễn đưa tôi cái ví. Tôi nói: “Bây giờ ta mở ra xem sao, mọi người cùng chứng kiến nhé. Tôi muốn xem trong này có những gì. Tất nhiên tôi không chiếm dụng bất cứ thứ gì, tất cả sau này sẽ nộp cho người có trách nhiệm.” Tuy nhiên tôi cũng không biết “sau này” là bao lâu nữa.
Phéc-mơ-tuya của cái ví đã kéo ra non nửa. Thông thường khi đi đường ví phải kéo kín, có lẽ Lê Vận Chi khi bị ngã định mở ví lấy một thứ gì đó. Cô ấy định lấy thứ gì?
Tương tự như ví của mọi cô gái, ví của Lê Vận Chi cũng có chùm chìa khóa, ví tiền, điện thoại di động, hộp phấn, son môi, một lọ nước ớt.
Chỉ khác là có đến hai chiếc điện thoại di động.
Tôi cầm xem, một chiếc iPhone đời mới nhất, chiếc kia kiểu hơi cũ, giản dị, không có bàn phím, chỉ có vài nút tắt mở, ghi là “kênh 1”, “kênh 2”, “kênh 3”.
“Đó là máy bộ đàm vô tuyến.” Giản Tự Viễn nói. Anh ta giành lấy, xem xét tỉ mỉ. Vừa định nhấn “kênh 1” thì Cốc Y Dương gắt lên: “Này, anh định làm gì?”
Giản Tự Viễn cười nhăn nhỏ, giơ hai tay kiểu đầu hàng, nói: “Tiểu đại ca yên tâm đi. Tôi không dại thế đâu.”
Hân Nghi hoàn toàn không hiểu: “Các anh đang làm gì thế?”
Giản Tự Viễn nói: “Tôi giả vờ sẽ bấm một kênh trong đó, thực ra làm thế rất nguy hiểm. Bởi vì nếu tên khốn đang truy sát chúng ta cũng dùng máy cùng tần số với máy bộ đàm thì hắn sẽ biết vị trí chúng ta đang có mặt. Máy bộ đàm là phương tiện liên lạc rất hiệu quả trong rừng núi nhưng cự ly có hạn, nếu hắn biết chúng ta đang ở rất gần thì hắn sẽ thu hẹp bán kính lục soát, rồi nhanh chóng tìm ra chúng ta.”
Một lần nữa tôi phải nhìn nhận lại Giản Tự Viễn. Anh ta là người như thế nào nhỉ? Đầu óc tôi vốn đã rối tung, lại phải thêm một câu hỏi nữa về anh ta.
‘‘Trời đất, lẽ nào Lê Vận Chi bấy lâu vẫn dùng máy bộ đàm liên lạc với người ta ?’’ Hân Nghi kinh hãi.
Tôi nói : ‘‘Chỉ là có thể khẳng định khả năng đó. Trừ phi…’’ Tôi liếc nhìn Cốc Y Dương ‘‘… nó được dùng vào mục đích riêng.’’
Cốc Y Dương hiểu ý tôi : ‘‘Tôi chưa bao giờ nhìn thấy máy bộ đàm này.’’ Sắc mặt anh đầy nghi hoặc và lo âu.
Giản Tự Viễn tiếp tục nghiên cứu cái máy bộ đàm hỏi : ‘‘Có ai biết nút này để làm gì không ?’’ Anh ta chỉ vào một nút vuông, khác với hình dáng các nút ‘‘kênh 1, kênh 2, kênh 3’’ .
Tất nhiên không ai biết.
Tôi đang nghĩ, liệu có phải lúc đó Lê Vận Chi tạm thời tách ra, định thông báo cho bọn sát thủ kia về hành tung của chúng tôi ; trong đêm tối, khi cô ta kéo phéc-mơ-tuya ví để lấy bộ đàm ra thì lỡ bước hụt và rơi xuống dốc này, lúc đang rơi thì ví văng ra rồi mắc lên cây. Nếu thế thì cô ta phải rơi xuống gốc cây hoặc bị tụt xuống tuyết ở xa mãi dưới kia.
Chú thích:
(1): LV: Louis Vuitton- một thương hiệu đồ da nổi tiếng của Pháp
Xem tiếp: Chương 37