1 Con đường đông nghịt người. Tất cả đều lũ lượt đổ về cùng một hướng. Cảnh tượng lạ lẫm ấy bất giác cuốn tôi hòa vào dòng người. Họ đi qua những ngã rẽ, băng qua những cây cầu vượt, xuyên qua bến tàu điện ngầm, ghé qua những hộp đêm, bước qua những ngõ chợ, đặt chân tới bệnh viện, ngang qua những quán rượu… Vầng dương, ánh nguyệt thay nhau nổi chìm.
2 Chiếc BMW đen chăng hoa kết lụa xanh đỏ rực rỡ lừng lững xuất hiện giữa màn đêm. Đó là chiếc xe dâu. Điều khiến nó trở nên khác thường chính là sự xuất hiện của hai chiếc xe cảnh sát hộ tống đằng sau, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy dưới mưa trông thật đẹp mắt.
3 Tôi là tác giả. Tôi đang ghi chép lại một câu chuyện. Phần trước và phần sau câu chuyện của tôi đều hiện lên hình ảnh một bức tượng Phật bị buộc dây thừng vào cổ và treo lủng lẳng giữa không trung.
4 Một lữ khách bị lạc đường giữa đồng không mông quạnh, bốn xung quanh tăm tối mịt mùng. Cuối cùng anh ta cũng gặp được một gia đình, chủ nhà là một ông già thông tỏ sự đời, không chỉ có lòng giữ khách ở lại qua đêm mà còn mời anh ta cùng thưởng thức trà.
5 Một cô gái xấu xí gõ cửa nhà tôi những ba lần, cười tủm tỉm chào bán sản phẩm mới gì đó. Tôi phát cáu và cảnh cáo:- Cô mà còn đến nữa là tôi không khách sáo nữa đâu!Vài phút sau lại có tiếng ai gõ cửa.
6 Khi ta đang say giấc trong đêm trường đằng đẵng, có phải chăng mọi thứ xung quanh đều không hề thay đổi?Khuôn mặt người đang mỉm cười trong tranh, cánh cửa tủ quần áo vô hồn, đống sách đôn thành hàng trên giá và cả con chuột vốn quen được di động giờ đang im lìm trên bàn máy tính…?Chồng của Mễ Gia đang ở nước ngoài.
7 Trên cõi đời này, còn có một “ta” khác. - Thật chứ? - Để tôi nói cho bạn biết một bí mật động trời: mọi người chúng ta, thực chất đều là hai người. - … Nhưng tại sao không ai nhận ra điều đó?- Dĩ nhiên, vì bạn và con người kia của bạn xưa nay không bao giờ giáp mặt.
8 Chàng và nàng là đôi bạn thanh mai trúc mã. Hai nhà cách nhau một bờ rào đơn sơ với dàn loa kèn hồng leo quanh. Thủa bé, chàng hay mặc quần áo màu đỏ, nàng thường vận quần áo màu xanh.
9 Bạn gái tôi ở cùng phòng, ngày nào tan ca nàng cũng mua về nhà một con vật sống, như gà, vịt, ngan, cá, thỏ… Môt hôm, nàng lôi về một con cừu, mình nó trắng như bông, tiếng kêu thỏ thẻ chẳng khác chi một bé gái tiểu học trong trắng đáng yêu.
10 Hôm trước. thế gian vắng một con người, thêm một con ma. Hôm sau, thế gian vắng một con ma, thêm một con người. Vào cái ngày gã nhà văn và Phán Phán gặp gỡ nhau trên mạng, cô mang tên “Giảo”, có nghĩa là cắn.
11 Tôi từng lạc vào giấc chiêm bao thế này:Có vô số người bộ dạng giống hệt nhau đang vây kín thành một vòng tròn giam tôi ở giữa. Chỉ chừa một chỗ trống duy nhất.
12 - Hôm qua là ngày cúng cô hồn nhỉ?- Ừ! Vào ngày cúng cô hồn năm ngoái, có một cô gái từng kể cho tôi nghe một câu chuyện cực kỳ kinh dị. Anh có muốn nghe không?- Muốn!- Nhưng câu chuyện này có một đặc điểm như sau: bất cứ ai nghe xong đều sẽ chết trong vòng một năm…- Có hề gì, câu chuyện đó là do tôi kể cho cô ta nghe mà.
13 Tôi dám chắc bạn đã từng bắt gặp một nơi chốn, một cảnh tượng hay một con người nào vô cùng quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được ký ức quen thuộc ấy đến từ không gian kỳ bí nào.
14 Một tờ báo đưa tin: Tại quán rượu nọ có người nhân viên giết chết một con rắn. Anh ta đập nát đầu con ác xà, quăng vào thùng rác rồi tiếp tục lột da nó.
15 ó người thông báo cho anh: “Tiểu nhân của anh đã xuất hiện…”Xin hãy chú ý: “Tiểu nhân của anh đã xuất hiện!”Cố Phán Phán đã qua đời được nửa tháng, giới cảnh sát vẫn chưa hề có động tĩnh.
16 Nhà xuất bản nọ vừa in được một lô sách mới. Đêm ấy, người bảo vệ đang đi tuần tra quanh tòa nhà, thấy có căn phòng làm việc giờ này hãy còn sáng đèn bèn đẩy cửa bước vào.
17 Một người con gái tóc buông ngang vai đang đi đường đêm, sau lưng là một kẻ xấu bám theo từng bước. Sau một hồi rẽ ngang, rẽ dọc, người con gái tiến vào một đường hầm dưới lòng đất.
18 Một người rời khỏi thành phố T ra nước ngoài tu học. Một thân một mình nơi đất khách quê người cô độc biết mấy. Vào một đêm dài đằng đẵng, người ấy bèn vào phòng chat thành phố T để tìm ai đó chuyện trò.
19 Trưa hôm ấy, tôi ngồi trong bệnh viên chờ bác sĩ nhãn khoa tới. Dãy hành lang hiu hắt vắng vẻ, ngoài tôi ra thì chằng còn bệnh nhân nào khác. Tận cùng hành lang có một cánh cửa.
20 Tôi mặc một chiếc áo màu xanh da trời và đi ra ngoài. Chuyện ấy vốn cũng chỉ bình thường nhưng ai ngờ, tất cả mọi người trên thế gian đều mặc một chiếc áo đỏ trơn.
Thể loại: Truyện Ma
Số chương: 8