1 Thể loạiKinh dị, tâm lý. Tác giảMinh Ngọc Kim NgưuĐây là sáng tác đầu tiên của mình. Không nhiều máu me, mình tập trung vào nội dung và miêu tả những phân đoạn gây cấn, hồi hộp.
2 "Áaaaa!!!"Tiếng hét thất thần vang lên từ sân thượng trường Trung học nữ Xuân Nghiêm. 7h12' sáng. Giáo viên và học sinh đều vội vàng chạy lên xem chuyện gì.
3 * * *Cổng trường Trung học Hưng Sinh. Học sinh đang ùa về. -Các chị là ai? Em phải về nhà. . . -Đi với bọn này một lát rồi về cũng đâu có muộn, nhỉ? * * *Trong con hẻm vắng.
4 * * * Trưa nắng gắt. Tại Sở Cảnh Sát quận Xuân Nghiêm. Anh cảnh sát trẻ Khang Lâm kéo ghế ngồi xuống, mở quyển sổ ghi chép trên bàn, ngẩng đầu, tay xoay cây bút bi.
5 * * *Rời khỏi Sở cảnh sát, cả ba ghé vào một tiệm cà phê nhỏ gần đấy. Trời đã xế chiều. -Cho tụi em 2 cà phê sữa nóng và 1 cái đen. Cảm ơn! -Bội Ngọc gấp quyển menu lại, mỉm cười nói với người phục vụ.
6 * * *Buổi sáng. Trong lớp học 12B. Bội Ngọc vừa vào lớp, vội chạy đến chỗ ngồi của Tuyết Nghi:-Tối qua tới giờ Y Linh có liên lạc với cậu không?Tuyết Nghi lắc đầu:-Không.
7 * * * -Này! Anh ta có vẻ đặc biệt quan tâm tới cậu đấy -Bội Ngọc nửa đùa nửa thật. Tuyết Nghi cúi đầu cười:-Thì người ta là cảnh sát, phải tốt với công dân chứ lị.
8 * * *Khang Lâm chau mày, không hiểu Tuyết Nghi đang lẩm bẩm điều gì. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi. Giây lát như kịp định thần, cô nói với mẹ Ái Mỹ, hơi thở gấp gáp:- Thành thật xin lỗi bác, cháu có việc phải đi ngay bây giờ.
9 * * *Tuyết Nghi nở nụ cười. Căn hộ số 54, nhà của Bội Ngọc. Lồng ngực vẫn còn siết chặt, hơi thở khó khăn, Tuyết Nghi đập cửa gọi lớn:- Bội Ngọc!! Tớ Tuyết Nghi đây, mở cửa cho tớ với!.
10 * * *Bõm. . . bõm. . . Những giọt nước rớt vào má khiến Tuyết Nghi giật mình. Cô choàng người dậy, hoảng hốt nhìn khoảng tối xung quanh. . . Không rõ là đâu và tại sao cô lại ở đây.
11 * * *Cộc cộc cộc!Cạch. . . Cửa mở. - Tôi là cảnh sát. Xin phép cho tôi gọi một cuộc điện thoại. Khang Lâm sau hồi tìm vẫn không thấy Tuyết Nghi, anh hướng ra khu dân cư yêu cầu trợ giúp.
12 * * *Đội hỗ trợ đã đến. Họ tủa ra tìm kiếm khắp công viên theo lời Khang Lâm. Anh cũng chộp lấy chiếc đèn pin từ đồng nghiệp rồi tiếp tục gọi lớn tên Tuyết Nghi.
13 * * *Những hình ảnh nhạt nhòe hiện lên. . . "Tuyết Nghi!! Em tỉnh rồi sao??"Tuyết Nghi chớp mắt nhìn quanh:- Anh Khang Lâm. . . Em đang ở đâu?Khang Lâm mỉm cười:- Vẫn còn nhận ra anh là tốt rồi.