1 Đứng trước một mảnh đất rộng lớn, nước mắt Nhã Thi lặng lẽ rơi xuống. Từ lúc đến đây, cô chỉ đứng im một chỗ để nhìn ngắm mảnh đất này lần cuối cùng. Vì từ nay, nó không còn thuộc quyền sở hữu của cô nữa rồi.
2 Ánh mặt trời dần khuất sau những ngôi nhà cao tầng, đèn cao áp trên đường đã được bật sáng. Xe cộ, người người vẫn qua lại đông đúc. Nhã Thi mang theo một tâm trạng nặng nề lê bước trên đường.
3 Sáng hôm sau, sau khi mua đồ ăn sáng cho cha, Nhã Thi tranh thủ về nhà tắm rửa thay đồ, soạn thảo bản hợp đồng mua bán đất rồi đi đến công ty Trương Nhật để gặp Nhật Minh như lời hẹn hôm qua.
4 Những ngày sau đó, sau lần Nhã Thi tình cờ gặp Đan Huy ở ngoài đường thì hắn nói sắp tới hắn phải đi công tác ở thành phố B một tuần. Vâng! là đi công tác, cô tin.
5 Nhã Thi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, bên ngoài đã là một màu đen ảm đạm. Cô mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân đều ê ẩm, đầu cũng đau như búa bổ.
6 Nhật Minh ngồi trong phòng làm việc, trên tay anh là một tờ báo.
Ánh mắt thâm trầm nhìn vào một tấm hình trắng đen cỡ lớn, bên trong hình có rất nhiều người nhưng anh chỉ đặc biệt chú ý tới người con gái đứng ôm di ảnh của một người đàn ông, lặng lẽ cúi đầu khóc.
7 Tại khu sầm uất ở thành phố A, có một quán bar Monster rất nổi tiếng. Đây là chốn ăn chơi, đốt tiền của những kẻ giàu có, quán mở 24/24 bất cứ lúc nào họ cần cũng có thể đến đây giải khuây.
8 Ngày đầu tiên đi làm, Nhã Thi cố gắng đi thật sớm để chuẩn bị mọi thứ. Cô không muốn ngày đầu lại đi làm trễ, gây ấn tượng xấu với mọi người.
Nơi cô làm việc là một nhà hàng lớn cách nhà không xa.
9 Nhã Thi hốt hoảng ngồi dậy, mặt cắt không còn một giọt máu khi nhìn thấy đống thức ăn vương vãi dưới đất, chúng trộn lẫn vào nhau trông chẳng khác gì.
10 - Cậu có gì để giải thích không?
Ông Hoàng Kỳ tức giận quăng một xấp ảnh lên bàn, trong mắt hiện lên vài tia máu đỏ.
Đan Huy cầm xấp ảnh lên xem.
11 Sáng chủ nhật, Nhã Thi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lúc về, cô nhận được điện thoại của Đan Huy. Hắn cứ như là một liều thuốc giảm đau của cô, được gặp và nói chuyện với hắn là y như rằng mọi buồn phiền, đau đớn mà vừa qua cô phải chịu đều tan biến không để lại bất kì dấu vết nào.
12 Nhã Thi mơ màng mở mắt, quan sát xung quanh, mọi thứ đều quen thuộc. Nhớ lại ngày hôm qua, nước mắt cô liền chảy xuống.
Hết rồi! Cô và Đan Huy đã hết thật rồi!
- Vừa tỉnh lại là đã khóc! Em dư nước mắt quá nhỉ?
Ngoài cửa vọng lên tiếng trêu chọc, Hải Nam đi vào với ly nước và tô cháo đang bốc khói nghi ngút.
13 Hải Nam nói là đã xin cho Nhã Thi nghỉ ba ngày, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh. Nhưng cô không nghe, ở nhà buồn chán nên cô muốn đi đâu đó để tâm trạng mình tốt hơn.
14 Khi đi làm trở lại, Nhã Thi mới hay tin là Kiều và Trang đã bị đuổi việc, nguyên nhân là gì thì cô không biết và cũng không muốn hỏi. Chuyện đó khiến Nhã Thi cảm thấy rất lạ nhưng càng lạ hơn nữa là mấy người trước đây không ưa cô đều đối xử với cô rất tốt.
15 - Công ty Hoàng Kỳ trả cho ông bao nhiêu thì tôi sẽ trả gấp đôi. Chỉ cần ông chịu bán mảnh đất đó lại cho tôi thôi. - Nhật Minh nhìn người đàn ông trung niên đối diện mình bằng ánh mắt thuyết phục.
16 Quá khứ cách đây vài năm, khi Đan Huy và Nhật Minh mới chân ướt chân ráo bước vào một trường đại học danh tiếng trong nước. Đan Huy được vào trường là do học giỏi và vì gia cảnh không mấy khá giả nên được ưu tiên nhận học bổng toàn phần.
17 Hôm nay vừa tròn một tháng Nhã Thi làm việc ở nhà hàng. Những tưởng cô sẽ vui vẻ cầm trên tay số tiền do chính mình làm ra, tự thưởng cho mình một bữa thật ngon sau những ngày chỉ ăn mì gói trừ cơm.
18 Sáng sớm, lúc Nhã Thi còn chưa tỉnh ngủ thì Hải Nam đã gọi điện thoại kêu réo cô mau dậy chuẩn bị để anh chở đi xin việc. Cô mơ mơ màng màng, ậm ừ cho có lệ rồi bỏ điện thoại xuống ngủ tiếp.
19 Rời nhà Hải Nam, ngồi trên xe cả hai đều im lặng, không ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua cửa sổ xé tan đi bầu không khí trầm lặng.
20 Ngày hôm sau đến chỗ làm, Nhã Thi liền bị các đồng nghiệp kéo lại, truy vấn:
- Này, sao tối qua cô không đến? Cô có biết là bọn này chờ cô đến dài cổ không?
Nhã Thi cảm thấy hơi áy náy, cười một cách cực khổ:
- Tôi xin lỗi! Hôm qua có việc đột xuất nên tôi không đến được.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50