1 Chiếc xe đò khịt khịt vài hơi rồi đứng khựng dưới con mưa như thác đổ. Đám hành khách chật cứng trên xe nháo nhào phản ứng rồi lo lắng nhìn nhau khi máy xe ngừng nổ hẳn.
2 - Đã tới đây, xem như đã bắt đầu làm việc. Bữa nay con có thể đi dạo vòng vòng cho thoải mái. Thiên Di gật đầu. Cô lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Trời trong veo và xanh đến nao lòng.
3 - Ra vườn chơi cho dì lên kế hoạch, chừng nào nghe dì gọi thì vào. Thiên Di lủi thủi ra vườn. Cô có cảm giác cậu chủ Trác là một ông vua mà dưới trướng đầy đủ bá quan văn võ, lính tráng phuc dịch.
4 Thiên Di còn đang đờ ngời ra vì sợ thì gã đầu trọc đã tiến tới, đưa tay chộp lấy cô. Di vùng ra, la lớn: - Á! Cứu tôi! Cứu tôi với! Vừa la, Di vừa chạy ngược về phía Cần, trong khi gã đàn ông hùng hục đuổi theo sau.
5 Sáng nay chủ nhật, Di không phải đến lớp, cô cho phép mình nằm nướng một chút. Đêm qua, giấc ngủ chập chờn đầy mộng dữ làm cô mệt đừ. Trong mơ, Di thấy minh chở Trác trên chiếc Citi không thắng, chiếc xe lao xuống dốc, phía sau là ông chú điên của Cần.
6 - Giỏi tượng tượng dễ thành người điên hơn nhà văn. Vì nhà văn phải phản ảnh hiện thực, còn người điên thì. . . . Chậc! Di thấy ông chú của tôi rồi đó.
7 Thi liếm môi: - Dạ, ở kế bên cái giếng sau vườn. - Ngoài nó ra, không có gì khác à? - Dạ, không. Trác khoát tay: - Đem con chó đi rồi chuẩn bị xe cộ. Tôi muốn đưa khách về DaLạt.
8 Thiên Di cảm thấy tim đập mạnh, cô hấp tấp hỏi: - Phải vợ chú Thoại tên Cẩm Tú Cầu không? Cần miễn cưỡng đáp: - Ờ. Cô ấy là Cẩm Tú Cầu. Cần lắc đầu, nói thêm.
9 Xoa cằm, Trác đáp: - Định đến xem cô giáo dạy ra sao, nhưng trễ giờ rồi. Tiếc thật! Thiên Di le lưỡi: - Dự giờ mà không báo trước là sai quy chế đó. Trác dài giọng: - Em trở nên nguyên tắc từ hồi nào vậy? Di thản nhiên: - Từ hồi vào trại Thùy Dương.
10 Thiên Di nói: - Không có. Tụi em là bạn mà. Lang chưng hửng: - Vậy sao? Tôi lại tưởng nó giống thằng Mười Ba, đeo theo em để trêu chọc chớ. À ! Tôi thấy bà Vui, má nó chạy chiếc Dream đoạn đường dưới kia mà.
11 Đặt quyển giáo án qua một bên, Thiên Di với tay lấy cuốn Khải Hoàn Môn và máy móc lật từng trang. Cô đọc, nhưng không cảm nhận được gì. Quyển sách này chỉ đọc khi tâm trí thoải mái, như Di lúc này tốt nhất nên nằm và nhắm mắt lại.
12 Thế hất hàm khi thấy Cần bước vào nhà: – Sách vở mày dọn về bển hết rồi, còn qua đây lục lọi, kiếm tìm gì nữa? Cần xẵng giọng: – Tôi qua thăm chú Út không được à? – Thăm ổng thì ra sau chòi.
13 – Có thể nói, chưa bao giờ anh nghĩ tới em nhiều như hiện giờ. Phi Phụng lại cười: – Anh ngoan lắm. Em phải thưởng mới được. Bên trong chợt im lặng. Thiên Di không nén được tò mò, cô nghiêng người nhìn vào và thấy Phi Phụng đang vít đầu Trác xuống hôn say đắm.
14 – Tôi chỉ kể lại những lời chú Trác tâm sự khi chúng tôi gặp nhau. Di im lặng. Một lát sau cô hỏi: – Phi Phụng bây giờ thế nào? Nhún vai, Cần trả lời: – Nghe Phi Nga khoe, Phụng đang làm thủ tục đi Canada với ông chồng Việt kiều rất giàu.