1 Sau những tháng ngày chờ đợi trong mỏi mòn, lo lắng, sợ hãi, hy vọng. Cuối cùng, tờ lịch trên tường cũng uể oải chuyển sang con số 12: NGÀY CÔNG BỐ KẾT QUẢ THI VÀO HỌC VIỆN THIÊN TÀI! Ánh nắng gay gắt rọi chiếu xuống tấm bảng tin chật cứng người, càng làm cho độ nóng và sự mệt mỏi tăng lên.
2 Bị phớt lờ, Hoàng Thiên Vũ hơi bực tức, gào nhặng lên - Cô không nghe gì hả? 299! Này…. . IQ hai chữ số!!! Tai tôi lùng bùng trước hàng tá biệt danh hắn tự đặt cho tôi! Mặc kệ! Mặc kệ! không quan tâm! Ta đại nhân không chấp tiểu nhân, cho ngươi tự nói tự nghe! Vừa hay chuông vào lớp réo lên, ông trời ra tay cứu khổ cứu nạn cho cái tai của tôi.
3 Mặt tôi ngu ra như vừa bị tát. Gì chứ? Con gái? Cậu ta là con gái?? Hoàng Thiên Vũ là con gái???? Tôi há miệng nhìn cậu…à không…cô ấy, trên mặt hiện to lù lù một chữ: shock! Giá mà không có cái ghế dựa đằng sau thì tôi đã ngã đập mặt xuống sàn rồi.
4 Vĩ đón tôi bằng một cử chỉ vô cùng thân mật, điều này khiến tôi hơi sợ. Không biết là cô ấy có định làm gì tôi không nữa! Thấy khuôn mặt lo lắng của tôi, Vĩ cười - Mình không làm gì đâu mà cậu sợ! Lại đây, ăn tối đi! Trong phút chốc tôi có nảy ra một ý nghĩ đáng sợ Không chừng cậu ta bỏ độc vào đồ ăn của tôi cũng nên! Như đọc được suy nghĩ trên mặt tôi, Vĩ cười - Yên tâm đi, tôi thích cậu lắm, chơi chưa chán tôi sẽ không để cậu chết đâu.
5 - Suỵt! Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn kẻ vừa kéo mình, miệng há to đến mức có thể đút vừa hai chiếc đèn pin - Cậu…. . Chiếc đèn trong tay Vĩ rọi ngược lại, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang toe toét của cậu ấy - Xin chào! - Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu…….
6 Tick tak! Tick tak! Chiếc đồng hồ treo tường thỉnh thoảng lại gõ vài tiếng như thương cảm cho số phận chẳng ra gì của Phương Tuyết Mai này. Tôi khệ nệ bưng đống đồ vừa được giặt sạch, là ủi tươm tất, xếp gọn gàng vào trong tủ.
7 2. 30 PM Tôi lang thang trên các con phố, tìm đến những địa điểm tìm việc làm trong tờ rơi. Tuy rằng ở Học viện thiên tài không mất chi phí sinh hoạt và học phí, nhưng tôi cũng cần một công việc làm thêm để có thêm khoản chi tiêu.
8 - Cậu đi đâu về thế? Vừa thấy tôi về, Vĩ đã chạy ra đón, cười toe toét Tôi ngay lập tức nhớ đến li nước cam mà mình đã pha cho Vĩ, không khỏi kinh ngạc nói - Cậu….
9 Ăn cơm tối xong, tôi lao ngay ra ngoài, đến địa điểm lần trước đã gặp mũ lưỡi trai, gọi toáng lên - Anh ra đây đi, tôi biết là anh ở đây, mau ra đi! Từ trong bước tường gạch, một cái bóng đen từ từ bước ra, mũ lưỡi trai đứng trước mặt tôi, lạnh lùng hỏi - Có chuyện gì? - Là anh làm đúng không? Đừng có giả vờ, tôi biết chính anh đã dán lá thư đó!- tôi tức điên lên, xả như súng liên thanh Hắn chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, vẫn nhìn tôi, bình thản - Đúng! Là tôi! - Anh….
10 Hội trường đông chật người, vòng trong vòng ngoài, ai cũng chen lấy một chỗ để xem trận thi đấu có một không hai giữa người đứng gần chót bảng (is me!) và thiên tài của những thiên tài, người liên tục đứng đàu trong tất cả các bảng điểm.
11 Hai ngày nữa trôi qua nhanh chóng. Tôi và Hoàng Thiên Vũ lại bắt đầu vòng thi thứ hai. Nhưng lần này, đề thi sẽ là do Diên Vĩ ra. Về việc này thì tôi có thể yên tâm.
12 Đúng là giọng của Hoàng Thiên Vũ! Không thể nào! Làm sao cậu ta ra trước tôi được! Tôi cùng mọi người không ngừng tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói vừa nãy.
13 Đồ đạc của tôi không có nhiều, cũng không nghĩ phải ở đó một đêm nên tôi chỉ mang những vật dụng cần thiết để vào rừng. Đồng thời cũng để đi được nhanh hơn, tôi đã không thông minh bằng Hoàng Thiên Vũ, ít nhất cũng phải thắng phần tốc độ.
14 Trong khoảnh khắc sắp lọt thỏm xuống dòng nước sâu thẳm bên dưới, tôi nhanh tay với được một nhành cây đang chìa ra. Cả người đập vào vách núi đau điếng.
15 Ôi chúa ơi! Thánh Amen! Ala ơi! Trước mắt tôi, một xoáy nước vĩ đại đang cuồn cuộn chảy, cuốn mọi thứ rơi vào vòng tròn đồng tâm ở chính giữa. Sâu hun hút và đen sì.
16 Mọi giác quan của tôi dường như bất động. Máy móc lặp lại - Cậu…. bảo sao? - Tôi nói muốn cậu rời khỏi đây, rời khỏi học viện Thiên Tài! – Vũ lặp lại không một chút do dự Tôi điếng người.
17 Thật sự giống như một giấc mơ. Tôi may mắn thi đỗ vào ngôi trường danh vọng bao người mơ ước, trở thành một học viên của ngôi trường thiên tài. Nhưng còn chưa kịp làm quen với môi trường mới thì đã bị đá ra ngoài một cách thảm hại.
18 - Cậu có thể giúp mình trở về học viện thật sao? – Tôi không kìm được hồi hộp hỏi Vĩ. Cậu chỉ gật gật đầu. Không giống như đang nói đùa - Nhưng…. bằng cách nào chứ? Tôi đã bị Hoàng Thiên Vũ đuổi học, bây giờ còn quay lại được ư? Vĩ thấy điệu bộ bán tín bán nghi của tôi, từ từ giải thích - Thực ra chuyện này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.
19 Vừa mới sáng sớm, Vĩ và tôi đã thu dọn đồ đạc đến địa chỉ mới mà cậu chuẩn bị. Phương và Yến tiếc hùi hụt vì mất đi osin đầy tiềm năng và triển vọng là tôi.
20 Chuyện này đúng là quá hoang đường, thiên tài Hoàng Thiên Vũ mà lại phải sử dụng tài liệu ư? Tôi thật sự không tin, tất cả những người trong phòng cũng không tin nổi, thậm chí, giọng nói của giám thị khi gõ vào mặt bàn cậu cũng có chút cân nhắc.