1 Ở Lục Quốc, những tia nắng chói lóa chiếu sáng vào một thiếu nữ đang hái thảo dược trên núi trong nắng sớm. Từng hạt sương nhỏ giọt xuống, nàng dùng ống trúc hứng những giọt sương đó trên những chiếc lá xanh tươi.
2 Sáng ngày hôm sau, hắn dùng điểm tâm rồi đi dạo quanh thị trấn của thôn nàng. Từ khi lên ngôi vua cha dường như hắn không đến đây thăm cảnh vật nơi này ra sao.
3 "Phụ thân. . . "" Đường đường là phận nữ nhi, lại cùng một tên nam nhân lạ mặt ân ái về nhà sao, Hỏa nhi?""Hỏa nhi bị đau chân rồi!"Nghe hắn nói thế, Lục đại phu hốt hoảng lo cho con gái.
4 Nàng và các thị vệ đi về kinh thành khá lâu. Nàng mệt lừ cả người, hai chân nàng muốn rụng, rời khỏi cả cơ thể. Nàng ranh ma nhìn sang tên thái giám.
5 Tiếng nói vang dội của tên thái giám, nàng lập tức rời khỏi vòng tay ma quái của hắn đang ôm lấy nàng. Hắn chỉnh sửa lại y phục rồi nhìn về phía Yên Phi đang đến.
6 Nàng giật thót cả người vì tiếng nói chanh chua của vị tiểu thư nào đó. Ráng ngoái người lại nàng thấy một tỳ nữ nào đó mặc bộ y phục giống hệt nàng trên người đang chống tay lên hông, khẽ nhăn mặt hướng đôi mắt giận dữ về phía nàng.
7 "Ta?, ta làm sao?""Ngươi được lắm! Mẫn Mẫn mau mời Yên Phi đến đây"Liễu Giai nói, trong sự tức giận khuôn mặt ả ta đỏ hừng lên, Mẫn Mẫn không dám rời chân, tay níu nàng ánh mắt long lanh sợ hãi, khiến lòng nàng lay động.
8 Hắn bước vào, hoảng hốt, đau sót. Trời ạ ! Một phi tần cao quý mà hắn luôn xem trọng đang làm gì đây ? Nàng ấy ra tay với một tiểu nữ nhỏ bé như Tiểu Hỏa sao ?"YÊN PHI ! NÀNG ĐANG LÀM GÌ ĐẦY ? ""Thiếp.
9 Ánh mắt của hắn lóe lên sự tức giận. Chẳng hiểu sao ? Hắn lại sợ mất nàng, mất đi một bảo bối vậy ! Nàng và hắn gặp nhau trong thời gian khá ngắn lại có một ma lực khiến hắn yêu nàng đến thế sao ? Lễ nào nàng là hồ ly luân hồi ? Mỉm cười, hẳn đang chuẩn bị tâm lý mong chờ câu trả lời của nàng.
10 Có giọng nói nào đó vang lên, khiếp hồn nàng quay ngược lại, không thấy ai cả. . . trong lòng hơi bất an. Một bàn tay mền mại hơi lạnh đặt lên vai nàng, giật mình ! Nàng nhắm tịt mắt lại quay phắt ngược lại.
11 Mặt trời đã lên tận chân núi, ánh nắng chói lọi xuống mắt nàng. Nàng nheo mắt, khẽ mở to đôi mắt trong sự cực khổ. Sáng rồi ! Nhìn xung quanh, nàng thấy khung cảnh không phải là chiếc giường của nàng, mà là bãi cỏ.
12 Chương trước bị lẫn lộn một truyện khác nên mình viết lại chương này nha, sory các bạn. T. T~ Mong mọi người vẫn luôn ủng hộ mình tiếp nhé.
13 Tiếng nói tựa làn gió của nàng khiến hắn cảm thấy như được rót mật vào tai. Hắn ôm chặt bờ vai của nàng, cố gắng kìm nén để không làm nàng tổn thương.
14 Nàng vừa bước ra khỏi cửa phòng, một cánh tay mềm mại đã choÀng lấy nàng ôm chặt nàng. Đôi tay thon dài ấy quấn chặt mắt nàng che khuất tầm nhìn.
15 Trong khói sương mờ ảo, bóng trắng mang y phục tơ tầm đang uốn lượn điệu múa lan lăng vương. Những điệu múa của cơ thể uyển chuyển trước tầm mắt hắn.
16 Suốt tuần qua. Nàng chẳng thèm gặp hắn, trong lòng hắn cứ day dứt cứ như từng mũi kim nhọn hoắc đang đâm vào cơ thể hắn, cuốn mất trái tim và lý trí của hắn.
17 Quận chúa cảm thấy có điều gì đó rất bất ổn đối với nàng, nàng cũng vậy, suốt tuần qua nàng không ăn, không uống được gì ? Những món thèm ăn thì ăn đến no căng bụng lên mới thôi, còn những món vừa ngửi qua mùi vị cơn buồn nôn đã dâng cao, không thèm ăn gì.
18 Ngồi trong phòng chờ tận ba canh giờ, Lăng nhi quận chúa như muốn ngủ gục xuống ngay tại chỗ. Đôi mắt quận chúa mơ màng, cơn buồn ngủ đang quyến rũ kích tình nàng ấy.
19 Hắn nghe xong, lỗ tai ù ù tiếng gió, hắn thật choáng váng khi nghe những lời từ miệng hoàng muội thốt ra, hắn ngồi xuống ghế, vịn chặt vai Sở Dĩ Lăng lại, ánh mắt hiện rõ lên sự bất ngờ, bỡ ngỡ.
20 Đôi mắt Lục Hỏa liếc nhìn khi thấy mọi người đến đông như vậy. Khẽ nhăn mặt, chau mày, nàng cứ tiếp tục làm công việc được giao của mình, chả thèm quay lại nhìn ba người họ dù chỉ là lần thứ hai.