1 Con. . . . . . . không muốn đi học!
Đó là điều tôi muốn nói với bác Vân mỗi sáng thức dậy, nhưng tôi không muốn làm bác ấy buồn phiền vì tôi thêm nữa, vừa sinh ra tôi đã là gánh nặng của bác của cả gia đình tôi rồi.
2 Cái ngày hôm nay không phải là lần tệ hại nhất mà chúng nó bày trò với tôi. Tôi còn nhớ hồi lớp 7, chúng nó đã hội đồng đánh tôi đến sưng cả mặt, chân tay thâm tím đến không còn chút sức lực gì, chưa dừng ở đó, chúng nó còn vừa đánh vừa lột đồ tôi rồi dùng điện thoại quay lại, hăm dọa tôi nếu dám phản kháng thêm lần nào nữa chúng nó sẽ tung clip này lên mạng xã hội.
3 Không phải tôi mong muốn cái clip đó bị phát tán gì đâu, nhưng mà đúng là con nhỏ kia vẫn chưa đả động gì về cái clip đó. Hay là nó quên rồi? Hoặc cũng có thể là nó thay điện thoại nên bị mất luôn cái video.
4 Tôi chạy. Chạy mãi. Cứ chạy mà cũng không biết mình đang đi đến đâu. Cho đến khi đã cảm thấy mệt mà thở dốc, cuối cùng tôi cũng dừng lại, ở trên bờ sông.
5 Hơn một tuần tôi mới được xuất viện. Chỉ là ở lại viện thêm vài ngày để kiểm tra xem có bị di chứng gì không thôi chứ vết thương của tôi chẳng có gì quá nghiêm trọng.
6 Ngồi máy bay hơn 3 tiếng cuối cùng cũng đến sân bay thành phố Z, cả người mệt mỏi làm thủ tục rồi bước ra ngoài sảnh lớn nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng áo xanh dương đồng phục của trường Á Đông, cũng không quá khó để tìm kiếm họ vì màu áo của họ quá nổi bật giữa sân bay, có một chị gái trong đám người đó cũng bắt đầu hướng ánh nhìn về phía tôi rồi vội vàng chạy lại phía tôi nở một nụ cười xã giao.
7 Đi tham quan từng ngóc ngách của trường cũng phải mất gần hết buổi chiều, thời gian còn lại chúng tôi kéo nhau về phòng ngủ một giấc đến giờ ăn tối lại kéo nhau ra nhà ăn của trường.
8 " Hi. Tớ tên Minh. Cậu là Ngân nhỉ?"
Màn chào hỏi khá kì lạ nhưng tôi vẫn mím môi gật đầu nhẹ với cậu bạn này " Ừm! Xin chào. "
"Cậu là người miền Nam sao lại chọn trường ở ngoài này vậy?
Tôi đột nhiên không biết phải nói như thế nào, im lặng một lúc lâu mới bắt đầu lên tiếng " Là mình muốn sống tự lập thôi.
9 " Chi! Lại có quà cho cậu này. " Tuyên vừa bước vào phòng đã hét lớn, vội đưa hộp quà nhỏ được bọc vô cùng đẹp mắt vào tay Chi rồi vứt cặt lên bàn học chạy vào nhà vệ sinh.
10 Tôi và Tuyên cũng lúc về đến phòng thấy Chi đang đắp chăn cho Hảo.
"Đã có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi Chi khi cậu ấy đang trèo xuống từ chiếc giường tầng.
11 Mê man không biết bao nhiêu lâu lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm trong phòng y tế của trường.
Đầu đau như búa bổ khiến tôi nằm thêm một lúc mới có thể gượng ngồi dậy được.
12 Mấy ngày này đều trôi qua êm đẹp, con nhỏ Hương sau vụ hôm đó tôi cũng không thấy đâu nữa, còn ông thầy y tế, có vài lần gặp nhau ở hành lang hay bất cứ chỗ nào tôi đều chào hỏi rồi biến thật nhanh, đấy là lúc không thể nào tránh mặt được nữa.