1 Hôm nay cô có một buổi đi xem triển lãm tranh nghệ thuật với Hoàng Huy, cô đã đợi từ bảy giờ sáng đến tám giờ rồi mà còn chưa thấy thằng bạn thân xuất hiện, điều đó làm cô cảm thấy bực mình.
2 " Yêu cầu anh thả người ra, chúng tôi sẽ cho anh đi " - Một anh cảnh sát nhẹ giọng dụ dỗ. " Tao thả người để bọn mày bắt tao à, tao không ngu " - Hắn điên tiết cãi lên, lưỡi dao sượt qua cổ Mai Ngọc, đã rướm máu một ít.
3 Đang nằm suy nghĩ về người đàn ông kỳ lạ thì cửa phòng mở ra, quay qua. . . . . thằng bạn thân thối tha đang đứng ở cửa. " Cái thằng chết tiệt kia, dám cho tôi leo cây còn cậu thì vui vẻ bên bạn gái nhỉ ? Nhờ phước của cậu mà tôi vinh dự được nhập viện đấy " - Mai Ngọc hét lên.
4 Mai Ngọc sau khi nằm viện một tuần thì đã được xuất viện, hiện cô đang là sinh viên trường đại học Công Nghệ Thông Tin nên cô không muốn nằm viện quá lâu.
5 Trong nhà hàng Pháp, Mai Ngọc bận rộn bưng đồ ăn đến cho các thực khách, từ cửa một người con gái xinh đẹp bước vào, cô gái với mái tóc màu cam vàng nổi bật, làn da trắng nõn mềm mại như cánh hoa hồng trắng, đôi mắt to tròn luôn hiện lên ánh cười, môi hồng cũng cong lên một độ cong hoàn hảo, hình như cô ấy có chuyện gì đó rất vui, trên người là một bộ váy xòe rộng dài hơn đầu gối có họa tiết hoa bản to trông vô cùng xinh tươi.
6 Đặt cô vào trong xe, anh nhanh chóng bảo tài xế lái xe về biệt thự. Trong xe, Mai Ngọc không ngừng chà xát bản thân mình, miệng cứ rên rỉ làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
7 Mở mắt ra lần nữa cô đã thấy bóng lưng của một người đang xoay lưng lại với mình, là một người cao lớn, cơ thể vô cùng đẹp. Nhưng anh ta là ai ? " Bảo bối, đã tỉnh ? " - Trần Minh Tuấn nhẹ nhàng hỏi
" Anh.
8 Trong phòng bếp, Mai Ngọc ngồi trên ghế hậm hực ăn sáng, mới tỉnh dậy cô đã thấy chỗ bên cạnh trống không, cả người thì lại mệt mỏi không chịu được làm cô vô cùng bực tức.
9 Mai Ngọc chạy vào nhà, vội vàng vào nhà bếp hỏi bà quản gia
" Quản gia, phòng ông chủ các người đâu ? "
" Cô muốn biết làm gì ? " - Quản gia nhìn cô nghi hoặc
" Thì người cứ nói đi " - Cô sốt ruột nhìn quản gia
" Là phòng đêm qua tiểu thư ngủ "
" Cảm ơn " - Nhận được câu trả lời, Mai Ngọc lên luôn phòng kia, dám nhốt tôi lại ?
Mai Ngọc đi vào căn phòng, cô cứ ngỡ là một đại gia như anh sẽ khinh miệt không cho cô ngủ phòng này chứ ? Mặc kệ, quản hắn cũng chẳng được gì, giờ cô mới để ý căn phòng này được trang trí rất lạ, cả căn phòng được trang trí màu xanh dương trông rất thoáng đãng, vật dụng trong phòng rất đơn giản, duy chỉ có rèm cửa là luôn luôn đóng khiến căn phòng thêm âm u, nhưng tại sao hắn ta có thể ở trong một căn phòng như thế này nhỉ ? Theo cô, hắn nên sống trong căn phòng màu đen, tất cả mọi thứ đều màu đen mới hợp với chủng loại đen tối kia.
10 " Tôi sẽ không giết em ! " - Một câu khẳng định đầy nộ khí từ Trần Minh Tuấn. Chết tiệt, sao cô ta lại chạm vào nỗi đau của hắn ? Cánh tay vẫn không giảm lực đạo, nhìn khuôn mặt cô gái trước mặt xanh mét, hắn bỗng cười, một điệu cười thích thú đầy biến thái " Cho dù muốn chết, tôi cũng sẽ không cho em thực hiện cơ hội đó " - Mất một lần, không thể mất lần thứ hai ! Đột nhiên, hắn đè cô xuống giường hôn ngấu nghiến, đôi môi mạnh mẽ mút lấy cô cắn mạnh một phát đến rách máu cũng không buông, mùi máu tanh xộc vào miệng khiến Mai Ngọc khó chịu cố đẩy hắn ra nhưng cả người đã bị hắn kìm hãm không động đậy được.
11 " Ngọc Hân, làm gì mà ngơ ngẩn nãy giờ vậy ? " - Tiếng một cô gái vang lên.
" À. . . đâu có, có chuyện gì à ? " - Cô giật mình quay đầu nhìn cô gái trước mặt.
12 Ăn xong bữa tối do Thu Hà làm, cô liền tạm biệt bạn thân đi làm tại trà đêm. Lịch làm việc của cô cũng thật phong phú, thứ hai, tư, sáu làm ở nhà hàng; rồi thứ ba, năm, bảy phải làm ở quán cà phê đêm.
13 Tan làm, như thường lệ, Mai Ngọc đi bộ về nhà, phố xá đông người qua lại nên cô rất an tâm. Đi qua con hẻm nhỏ nữa là đến nhà cô, miệng cô khẽ ngâm nga bài hát mà mình thích.
14 Sáng hôm sau, Justin từ từ tỉnh dậy, đầu có chút nhức nhối, vô cùng khó chịu, anh nhíu mày đưa mắt quan sát căn phòng nhỏ bé. Căn phòng màu xanh nhạt với đồ gia dụng bình thường, đơn giản.
15 Mai Ngọc ngạc nhiên không lâu cũng dần tỉnh lại, định đi tiếp thì cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống, trực tiếp đến chỗ cô
" Tiểu thư Mai Ngọc, mời cô vào xe, ngài ấy đang đợi cô " - Anh ta chậm rãi nói, giọng điệu thật lạnh lùng
" Ngài ấy là ngài nào ? Tôi không quen, anh đi chỗ khác đi, lầm người rồi " - Mai Ngọc kinh ngạc nói, quan hệ của cô cũng không rộng lắm, làm sao có thể quen biết với chủ nhân của chiếc xe bậc này ?
" Thưa cô, mời cô nhanh chóng lên xe " - Vẫn là giọng điệu lạnh lùng khiến cô khó chịu
" Này anh, tôi đã cư xử phải phép lắm rồi đấy, nếu anh còn mặt dày không nói lý lẽ như thế tôi sẽ báo cảnh sát đấy "
Không nói năng gì, anh ta đến trước mặt cô, chỉ bằng đôi tay kia đã dễ dàng kéo cô đến trước cửa xe, mặc cho cô không ngừng la hét, đánh đấm, anh ta vẫn ngoan cố lôi kéo cô đến trước cửa xe.
16 Trở về căn biệt thự ấy, sự giận dữ của Mai Ngọc một lần nữa trào lên, chết tiệt, tại sao cô phải theo tên điên này về nhà chứ ?
" Bảo bối, hình như em chưa ăn gì nhỉ ? " - Trong lúc tức giận, tiếng Trần Minh Tuấn lại vang lên đột ngột
Nhắc đến ăn, khuôn mặt Mai Ngọc sững lại, chết rồi, ban nãy cô đi siêu thị, khi về thì gặp tên điên này, trong lúc bị lôi kéo lên xe, cô đã lỡ tay thả túi đồ ăn xuống, đó là thức ăn trong hai ngày tới đó ! Là tiền của cô đó ! Nghĩ tới đây, cô không kiềm chế nữa, nhanh chóng quay sang phía tên đáng ghét kia, không nói một lời mà đánh đấm tới tấp vào hắn.
17 Rất nhanh, ánh chiều tà buông xuống, từng đợt gió cũng vờn quanh người Mai Ngọc vốn đã ngủ say, cảm giác se se khiến cô phải tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn chú chó vẫn đang lim dim ngủ, không nhịn được vuốt ve nó vài cái, ngờ đâu chú Husky này rất nhanh nhạy, nhận ra có người đụng chạm nó nên lập tức tỉnh, vui vẻ giụi đầu vào người cô sủa gâu gâu.
18 " Này, tên điên. . " - Mai Ngọc hơi sợ nhìn hắn ta, đôi tay kia đang gồng lên, cô còn có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc nổi lên nữa cơ, hắn ta sẽ không đánh cô chứ, bằng nắm đấm kinh khủng đó ?
" Vụt " Cuối cùng Trần Minh Tuấn cũng dơ tay lên đấm thẳng về phía mặt của Mai Ngọc, cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại, tay nắm chặt góc chăn.
19 Mai Ngọc ngạc nhiên, mở to mắt nhìn nụ hôn đáp xuống trán mình
" Bảo bối, nhắm mắt lại " - Giọng nói tà tà lại vang lên, nhưng cô vẫn không nhắm mắt lại định phản kháng thì mắt Trần Minh Tuấn mở ra, đôi mắt sâu hút nhìn cô say đắm như muốn hút cô vào tận xương tủy
Trái tim Mai Ngọc đột nhiên nảy lên " thình thịch ", cô có thể nghe tiếng trái tim đập dữ dội, tay không tự giác đặt lên trái tim đang rung rinh của mình, mắt có chút mê mang nhìn đôi mắt tà mị của tên kia
" Em không mỏi cổ sao ? " - Trần Minh Tuấn mở miệng đùa giỡn, nhìn cô gái đang ngây ngốc kia
" Tự dưng tôi phát hiện anh cũng thật đẹp " - Cô thốt lên rồi nhanh chóng bụm miệng lại.
20 Đã lâu rồi mình không viết truyện, xin lỗi mọi người nhiều nhé >
Một phần là do kì thi mình đã phải tập trung nên không viết tiếp được, phần còn lại cũng là do hết ý tưởng và cần phải chỉnh sửa lại do sai về hình thức ( hồi đó còn non trẻ quá nên lối v...