1 Tôi nằm trên mặt đường bê tông lạnh ngắt. Trong con hẻm vắng vẻ nằm cách xa trường học, nơi có rất ít sinh viên vãng lai ngoại trừ con nhỏ thích không gian tĩnh mịch như tôi.
2 Mải nghĩ về chuyện linh hồn khiến tôi bắt đầu liên tưởng. Ngay tại góc phòng là một người có thân hình phát sáng giống mẹ tôi trong giấc mơ. Tôi đảo mắt qua góc tường khác rồi đảo mắt lại góc tường cũ vẫn trông thấy người đó.
3 Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi tôi gặp mấy linh hồn điên loạn trong bệnh viện. Giờ cuộc sống của tôi có thể nói là tạm ổn, chỉ thay đổi chút xíu. Đầu tiên, cánh cửa vô hình kia đã đóng lại thật sự rồi, tôi chẳng trông thấy một con ma nào chui ra từ gậm giường nữa.
4 Không thấy chuông cửa kêu nữa. Tôi vớ ngay cây gậy đánh gôn dựng cạnh tủ giày trước khi tiến về phía cánh cửa bởi tôi vừa nhớ ra một chuyện, cửa không hề khóa.
5 Đứng trước tấm gương trong nhà tắm, tôi vừa làm vệ sinh răng miệng vừa nhòm ngó cái bộ mặt phờ phạc của mình. Cả đêm qua tôi cứ lẩm bẩm vụ tai nạn của tôi chỉ là một vụ bình thường, tài xế sợ quá nên bỏ chạy mất tăm.
6 Thói quen làm bữa sáng của tôi đã biến mất từ khoảng thời gian ôn thi vào Đại học. Trong thời kỳ tăm tối nhất cuộc đời đó, mỗi ngày tôi chỉ được ngủ bốn tiếng từ hai giờ sáng tới sáu giờ dậy đi học.
7 Chiếc giường bệnh được đẩy vào phòng không bao lâu thì tôi và anh cũng đợi được bố mẹ của Linh đến. Trông dáng vẻ vội vã của hai bác tôi mím môi không nói được câu nào cả.
8 Khi anh Quân và chị Loan đưa tôi trở về nhà thì trời đã tối. Nhìn thấy bố đi lại trước cửa ra vào, tôi biết mình sẽ phải hứng chịu những trận mắng thậm tệ nhất trong cuộc đời.
9 Anh ta cố tình nhấn mạnh những từ cuối một cách thô bỉ. Tôi không ngần ngại tặng cho anh ta hai cái tát thật mạnh ngay cả khi Quân có ngăn tôi lại đi chăng nữa.
10 Di động của tôi đã nhận được ba mươi tư cuộc gọi thoại của anh Quân với cùng một câu: “gọi lại cho anh, anh có điều muốn nói”. Và một tin nhắn từ chị Loan có nội dung: “chị đã giúp em cảnh tỉnh nó rồi”.
11 Một cơn mưa bất chợt đổ xuống khiến đầu tóc tôi ướt sũng. Cơn mưa rào chết tiệt. Tôi quay lưng lại thì thấy anh cười rộn ràng, anh vuốt mái tóc bồng bềnh của mình ra sau gáy thưởng thức cơn mưa lạnh.
12 Trong đầu tôi biết hôm nay là chủ nhật bởi vậy suýt chút nữa tôi đã làm theo ý định được đặt ra trước chính là ngủ nướng. Nếu không vì chút ký ức còn sót lại trong đầu tôi khi tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng tại một nơi có vẻ không quen mà cũng có vẻ quen này thì tôi đã tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
13 Cái lưng của tôi đau ê ẩm suốt từ chuyến tàu đêm chủ nhật tới khi thức dậy vào sáng nay. Tôi nghĩ là bài thể dục gập bụng không thể tập với tình trạng hiện giờ được.
14 Quân lên tiếng:- Hắn muốn truyền đạt điều gì đó thông qua cô gái này chăng. Đợi cô ta tỉnh lại mọi chuyện sẽ rõ ràng. - Không có thời gian đâu. - Phạm Hòa nhìn đồng hồ số trên di động.
15 Biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố được gọi là biệt thự dành cho các nhà ngoại cảm như tôi, Quân, Phạm Hòa và chị Loan. Tôi không kể đến tiến sĩ bởi tiến sĩ là chủ nhân căn nhà và là người cha lớn cưu mang chúng tôi, hướng dẫn mọi người kiểm soát và điều khiển năng lực ngoại cảm.
16 Anh nhấc bổng tôi vào xe rồi ngồi vào ghế lái:- Tận hưởng một ngày ngoại tình vui vẻ nào, quý cô. Tôi chỉ vừa mới thắt được dây an toàn thì Phạm Hòa đã nhấn chân ga hết mức khiến cả người tôi đổ nhào về phía sau.
17 Trong khoảng thời gian đợi chị của Phương tìm ra thời điểm Nhật thực xuất hiện và cũng do tên quản gia chưa thấy lộ mặt nên tôi và anh Quân không nhất thiết phải tới biệt thự.
18 Phương nói ra kết quả khiến mọi người vỗ tay rần rần chỉ trừ có anh Quân chưa ngưng cười lại được và Linh thì chắc là đang hậm hực khi trò phá đám của nó đã không thành.
19 Nếu có ai hỏi điều gì trong cuộc sống khiến tôi hối hận nhất tôi sẽ trả lời ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi, đó là quen biết Phạm Hòa. Hết lần này tới lần khác anh ta làm tổn thương tôi, làm tổn thương những người bạn của tôi để thỏa mãn thú vui thích của một con quỷ đội lốt người.
20 Tôi chắp ghép lại mấy câu rút gọn rời rạc như các miếng xếp hình của chị mà vẫn không hiểu ý chị muốn gì hoặc vì bài thực hành quá đơn giản nên đầu óc tôi bị mông lung.