1 Cánh cửa đen dày nặng nề được đẩy ra một cách khó nhọc, một đứa trẻ trắng xanh lưỡng lự rồi bước vào. Không ai có thể tin rằng một đứa trẻ ốm yếu như vậy mà lại có thể đẩy được cánh cửa nặng như thế, càng khó hiểu hơn là, tại sao nó lại một mình bước vào cái thế giới âm u đen tối kia.
2 Hơi thở của anh bỗng nhiên dồn dập hơn. Chẳng bao lâu sau, anh đã quen với sự viếng thăm của “bọn họ”, cảm thấy tê dại, không kêu thét lên nữa, không hoảng sợ nữa.
3 Sau khi Quan Kiện bị nước mưa lạnh tạt vào mặt làm cho tỉnh dậy, theo bản năng anh giơ tay xem đồng hồ, 10:04. Cảm giác đau đớn thấu xương đã tan biến, chỉ còn lại những ký ức làm anh rùng mình không ngớt.
4 “Tiểu Quan Kiện, con làm sao vậy?”Tiểu Quan Kiện mặt tái xanh, quay đầu nhìn lại hành lang vắng vẻ của nhà trẻ, đèn trong hành lang vừa tắt, bóng tối bao trùm.
5 Nhà tạm giam của chi cục công an Văn Viên có 4 căn phòng nhỏ, mỗi bên gồm 2 phòng sát nhau. Ở giữa là một hành lang nhỏ, ngay cửa là trạm gác của cảnh sát.
6 “Thằng nhóc này, về tới nhà là không nói câu nào, con có gì khó chịu, nghĩ quẩn hả, sao không nói cho ba mẹ biết… Trong lúc này, con càng phải nên tâm sự với ba mẹ nhiều hơn mới phải chứ.
7 Tuy đã được cảnh sát Trần nhắc nhở, trong thời gian bảo lãnh chờ thẩm vấn, bất cứ lúc nào gọi là phải đến, nhưng Quan Kiện không ngờ là giấy gọi lại gửi đến nhanh như vậy.
8 “Phía trường học chỉ cung cấp cho tôi một số thông tin cơ bản, cậu là sinh viên năm 4? Thực tập ở bệnh viện nào?” Chuyên gia trị liệu tâm thần trẻ nhất Nam Kinh đầy triển vọng Du Thư Lượng không hề mở hồ sơ bệnh án của Quan Kiện ra, bởi vì bên trong hầu như chẳng có gì.
9 Cơn gió âm u lạnh lẽo từ mặt hồ Chiêu Dương thổi tới đã mang theo hơi hướm của mùa đông, thổi vào cửa lòng của người phiền muộn, mới hay cánh cửa đó đã đầy những vết sẹo, đóng không chặt được nữa, là tiếng nức nở nghẹn ngào giữa u minh.
10 Tình hình an ninh của khu Văn Viên cũng như của toàn thành phố Giang Kinh, mấy năm gần đây, theo đà gia tăng dân số cơ học, ngày càng phức tạp – thật ra ‘gia tăng dân số cơ học’chỉ là lý do bề ngoài, cảnh sát Trần thấy rất rõ, vấn đề cốt lõi làm cho tình hình trị an càng thêm gay gắt, vẫn là do lòng người không yên, dục vọng tăng thêm… Dưới sự kích động như vậy, con người càng không thể kềm chế, điên cuồng, biến thái.
11 Quan Kiện nhìn lên bảng đồ giao thông thành phố Giang Kinh treo trên tường trong phòng làm việc, ngẩn ra một lúc. Cái chết của Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang vẫn luôn thường trực trong tâm trí anh.
12 Quan Kiện thở ra một hơi dài, phức tạp quá, mơ hồ quá, tuy là không phải hoàn toàn vô lý, nhưng nói cho cùng thì cũng được xây dựng trên nền tảng của suy đoán, đầy rẫy những suy luận viễn vông hão huyền, đâu đâu cũng là sơ hở: “Nhưng đừng quên, tôi chỉ có thể cảm nhận được nguy hiểm xảy ra trên người của những người thân thiết, cho nên, nếu ông muốn sử dụng tôi để giao lưu với 3 người chết hoàn toàn xa lạ, chỉ e là sẽ không có hiệu quả gì.
13 Đăng nhậpĐăng kýTìm Thể loại Truyện MớiTruyện HotTruyện FullTruyện UpdateTin tức Nỗi đau của đom đóm - Full / Chương 13 A A A B Báo lỗi Lưu Bookmark Chương 13 Sắp đến nửa đêm, Quan Kiện đã đến khu nhà giải phẫu sớm.
14 Nếu lại có người bị sát hại, thì sẽ là ai?Tại sao mình dám nói chắc rằng sẽ là một trong những người đang định tìm ra sự thật?Mình cũng có thể bị giết?Là vì tấm áo khoác trắng trên cái giường sắt ấy?Và còn có cả khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong ảo giác?Có lẽ đây chính là trực giác.
15 Bà trào nước mắt. Ngày trước hễ cậu ta xuất hiện trước mặt bà, thì luôn có cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cậu. Đó là đứa con gái đã gắn bó với bà hai chục năm và đem lại cho bà bao niềm dịu ngọt.
16 Ở Tokyo ồn ã, ông nhìn thấy người cha lần cuối - ông Yama****a Tsuneteru. Nara cổ kính tĩnh mịch có bao kỷ niệm về quá trình trưởng thành và là nơi ở ẩn của người cha; ở thành phố Giang Kinh bí hiểm và quái dị này thì lại có linh hồn của ông cụÔng thật sự cho là như thếKhông rõ các đồng nghiệp giới học thuật của mình sẽ cười mình kỳ cục đến đâu?Ông biết, nếu ông không sớm vạch chương trình, thì dù có lý luận của ông Inamoto Hiromitsu và có cả cô Chiba Ichinose ủng hộ, thì chuyến đi Giang Kinh lần này cũng sẽ là công cốc.
17 Sắp đến nửa đêm, các thành viên của tổ nghiên cứu đều đã tập hợp ở tầng trệt của Trung tâm nghiên cứu. Nghĩ rằng lát nữa mình phải đi xuống hành lang ngầm dài và tối thông với Viện mỹ thuật, tim Quan Kiện bỗng đập nhanh.
18 Nhà chưng bày số 4 tối om, chỉ có 2 luồng sáng đèn pin lia thấp. Kikuchi Yuji soi đèn vào một bức ảnh đã được phóng to, rồi lục tìm ra một hộp xịt sơn phản quang, xịt lên nền nhà ba cái khoang dài dài.
19 Chỉ lát sau, nhà trưng bày đã được bố trí thành một phòng thí nghiệm lớn. Kikuchi Yuji nói với Quan Kiện một câu, cô Yasuzaki Satiko dịch lại: “Chúng ta bắt đầu”.
20 Có lẽ, nói cho cùng, tất cả đều chưa từng xảy ra. Không hiểu tại sao, khi đèn bên cạnh vừa bật sáng thì Quan Kiện có cảm giác rằng tất cả mọi chuyện lúc nãy: tiếng kêu thảm thiết của Thi Di, anh dò dẫm trong bóng tối, rồi xông vào hành lang ngầm, những cơn đau kinh khủng dồn dập… đều chưa từng xảy ra.