1 Lý Ẩn giật mình mở mắt. Tim hắn lúc này như có lử thiêu đốt, đau đớn không thôi. Lại. . . xuất hiện rồi sao? Lần này, là đến lượt mình? Lý Ẩn chống tay ngồi dậy, bật công tắc đèn ở đầu giường.
2 Tất cả đều bắt đầu từ ngày hôm đó của một năm trước. Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy đó chính là một cơn ác mộng. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Ẩn không quan tâm đến sự phản đối của cha mẹ, dứt khoát đi làm một cây viết tiểu thuyết online.
3 Lịch sử tồn tại của tòa nhà trọ này, nghe nói đã có từ lâu lắm rồi. Còn người đã từng sống trong căn hộ tại tòa nhà trọ này, cũng đã có rất nhiều. Vài thập niên gần đây, giữa các khách trọ đã có những trao đổi kinh nghiệm với nhau, hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
4 Lý Ẩn nhớ rõ, trước khi xuất phát, Hạ Uyên đặc biệt tặng hắn một lời khuyên. “ Bắt đầu từ lần huyết tự chỉ thị thứ tư, nguy hiểm, thông thường sẽ không nhìn thấy được.
5 Lý Ẩn nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, kim của chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay đã nhích qua thời điểm 0 giờ --- cũng có nghĩa là, bọn họ đã chính thức bị trói buộc ở cái thôn này.
6 Trong thôn trang nhỏ này, làm gì có cảnh sát? Có đại sự xảy ra, cũng chỉ có trưởng thôn đến xử lý thôi, mà trong thôn làm gì có nhà nào không biết nhà nào? Những chuyện như trộm cướp, mưu sát cho đến giờ cũng chưa phát sinh qua, cho nên, Diêm Hạo Thiên mất tích, đã trở thành chuyện đại sự trong thôn.
7 “ Cậu. . . Các cậu muốn dọn đến nhà A Tú?” Trương thôn trưởng vừa nghe Lý Ẩn nói như vậy, ngây ngẩn cả người, vội vàng thấp giọng hỏi:” Chuyện này, ở đây lão tiếp đãi không được chu đáo sao? Nhà A Tú nhỏ như vậy, các cậu.
8 Ngay thời điểm Tống Thiên đã sợ đến mất mật thì, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, kèm theo là thanh âm Cát Linh:” Anh chửi ai đó! Muốn chết à!” Thanh âm này lọt vào tai Tống Thiên nhất thời lại giống như tiếng phật tổ như lai, y lập tức quay đầu lại hét lên:” A, A Linh.
9 Ngay lúc này Tố Nguyệt mở bừng hai mắt ra! Lúc này, cô vẫn như cũ nằm ở trên giường, căn bản chưa hề đi ra ngoài. Ác mộng? Cảnh tượng vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng thôi sao? Nhưng mà, khi cô dùng hai tay chạm vào cần cổ của mình, lại thấy trên cổ rõ ràng ướt sũng nước! Tiếp theo.
10 Khi La Hằng Viêm mở mắt thức giấc, hắn chợt phát hiện bản thân. . . Rõ ràng đang nằm trong một khu rừng! Sao lại như vậy? Rõ ràng là mình nằm trên giường mà! Tiếp theo, một tín hiệu nguy hiểm xuất hiện trong đầu.
11 “ Chân chính địa ngục?” A Tú có chút nghi hoặc nhìn Lý Ẩn trước mặt, trong khi đó hắn càng lúc lại càng cảm thấy bất an. Hằng Viêm mất tích, sự tình trong thâm tâm hắn lo lắng nhất, rốt cục đã xảy ra.
12 Lý Ẩn đến lúc này vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, lúc leo lên bờ sông, thì rõ ràng thấy mình đã cách mặt đất phải hơn 10 mét! Từ độ cao này mà nhảy xuống thì.
13 Hiện tại Lý Ẩn vô cùng sốc, sốc hơn bất cứ lúc nào! “ Sao, có chuyện gì à?” Lý Băng khó hiểu nhìn gương mặt vô cùng ngạc nhiên của Lý Ẩn và Khả Hân, nhất thời hiểu ra, nói:” Ah, tôi biết rồi.
14 Ngay trong nháy mắt này. . . Lý Ẩn đột nhiên đạp xuống chân thắng! “ Sao. . . Chuyện gì vậy? Lý Ẩn?” Khả Hân bị hắn làm cho hoảng sợ la lên một tiếng, còn bạch y nữ quỷ kia, thân thể lập tức hóa thành một đám khói mỏng tan biến.
15 Thành phố K, khoa vật lý trường Đại học Hồng Ưng danh tiếng. Doanh Tử Dạ đảm nhiệm công tác giảng dạy môn vật lý tại đây đã được một năm rồi. Tốt nghiệp Đại học sư phạm, sau khi lấy được học vị thạc sĩ, bỏ qua cơ hội ra nước ngoài du học, mà lại đến ngôi trường trước kia cha mẹ công tác để giảng dạy.
16 Hôm nay, Lý ẩn lại đến nhà Doanh Tử Dạ. Cô luôn dọn dẹp căn hộ rất sạch sẽ, sàn nhà không dính một hạt bụi nào, chuyện này rất hiếm thấy, bởi vì đa phần những chủ hộ khác đều chẳng ai có tâm tư như vậy.
17 Huyết tự chỉ thị lần này, ngoại trừ Hạ Uyên và Doanh Tử Dạ, còn có hai người tham gia. Hai người kia chính là chủ hộ 402 nữ du học sinh Nhật Bản Odakiri Yukiko và chủ hộ 502 Đường Văn Sơn.
18 “ Lập tức kiểm tra tất cả vật gia dụng trong nhà!” Doanh Tử Dạ quyết định thật nhanh, cô không tiếp tục để đầu óc mình tập trung vào những mảnh thạch cao vỡ nát này nữa, mà lập tức gọi bọn người Hạ Uyên đi kiểm tra những vật dụng đã đánh dấu.
19 Odakiri Yukiko lạnh lùng cười cười, nói:” Thật là có sáng kiến ah. . . Làm ra mấy thứ này để dọa chúng ta sao?” Sau khi nói xong cô lập tức rút ra cuốn [_Tim vỡ khi thần chết hàng lâm_], ném xuống đất, một chân dẫm mạnh lên! “ Đừng manh động,” Doanh Tử Dạ giữ chặt cô bé, nói:” Cái giá sách này chắc là có huyền cơ a.
20 Nhưng chỉ sau một cái nháy mắt, ánh mắt bắn ra từ nền đá cẩm thạch đã biến mất. Bàn tay Lý Ẩn vô thức nắm chặt lấy màn cửa, hai mắt gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể giờ phút này hắn đang cùng Doanh Tử Dạ ở ngôi nhà ma ám đó vậy.