81 Biện Tinh Long tỉnh dậy. “ Có nên… trở về thăm đại ca một chút không?”Tiến vào nhà trọ này, cũng đã tròn nửa năm. Lúc đầu, quả thật vô cùng sợ hãi và bất an, thậm chí là tuyệt vọng.
82 Lý Ẩn và Tử Dạ cùng nhau thả bước trên một con đường mua sắm. Chỉ có lúc này, hai người mới có thể thực sự ở bên nhau như một đôi tình nhân, an tâm tay trong tay, mà không cần lo lắng tuỳ thời tuỳ lúc đều có u hồn quỷ quái đột nhiên xuất hiện.
83 Gió càng lúc càng lớn. Tinh Long hiện tại cũng không mặc nhiều quần áo. “ Đêm giao thừa. . . Đi thăm đại ca vậy. ”Sau đó, y liền hướng về phía nhà trọ tiến tới.
84 Thời gian trôi đi, rất nhanh, đã đến ngày cuối năm. Tinh Long ngủ thẳng đến gần mười giờ sáng mới thức dậy, y đã cùng ca ca giao hẹn, buổi chiều sẽ về nhà, cùng ăn bữa cơn đoàn viên cuối năm.
85 Nhà trọ phòng 301, căn hộ của Hạ Tiểu Mỹ. Lúc này cô đứng đối diện với giá vẽ, tay cầm bảng màu, thực hiện lên màu cho bức tranh mới vừa vẽ. “ Thiệt là…” Cô vẽ được mấy cọ thì đặt bút xuống, thở dài nói:” Thiệt là… không biết vẽ cái gì vậy a.
86 Đêm nay là giao thừa. Bên trong nhà trọ, cũng loáng thoáng không khí lễ tết. Vợ chồng Hoa Liên Thành và Y Hàm là hai người tích cực nhất, vì muốn các chủ hộ thoát khỏi tâm trạng sợ hãi và bất an, mà không ngừng khuấy động không khí, mua khá nhiều chữ “Phúc” mang về, lần lượt dán lên cửa chính các căn hộ bên trong nhà trọ, thậm chí còn mua không ít pháo hoa.
87 Thời gian. . . Quay ngược trở lại lúc mười giờ sáng hôm nay. Cô nhi viện Tinh Tề, một cô nhi viện tư nhân trong thành phố K. Mẫn khẽ đẩy nhẹ cửa. Căn phòng tối tăm chật chội này, có vẻ rất ngột ngạt.
88 Ngày 4 tháng 2 đã đến. Lúc này Liễu Tương đang ở trong căn hộ của Tinh Long, ba người kia cũng ở đây, tất cả mọi người đang thảo luận phương pháp ứng phó.
89 “ Các cậu khởi hành trước đi. ” Lý Ẩn đưa tờ giấy cho Tinh Long, nói:” Nội dung trong đó các cậu đừng vội tin, nhưng có thể tham khảo một chút. Tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, có tiến triển mới sẽ lập tức gọi điện cho các cậu.
90 Tinh Long và Liễu Tương cùng trợn to hai mắt, nhìn lầu một không một bóng người. Ba người. . . Toàn bộ biến mất không thấy!Đi đâu rồi?Tinh Long cảm giác được từng cơn ớn lạnh chạy dọc thân thể, y lao ra khỏi nhà, tra xét chung quanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng bất cứ một ai.
91 Tinh Long thật sự không hiểu, nếu như nội dung trong tờ giấy kia là sự thật thì… Ai là người viết tờ giấy đó đây?Chẳng lẽ có người có thể biết được huyền cơ của huyết tự trong nhà trọ?Thật sự tồn tại một cao nhân như vậy?Nếu như có, vậy tại sao không quang minh chính đại ra mặt, nói rõ ràng trước mọi người chứ? Hay là có gì khó nói… Hoặc là, là một cạm bẫy?Càng đi, Tinh Long cảm thấy càng lúc càng mờ tối.
92 Lúc này Lục Diệp có một loại cảm giác kỳ quái. Khu vực này trở nên quá rộng lớn. Hơn nữa địa hình cũng có điểm không đúng. Theo lý mà nói, khu vực này mặc dù nhà cửa san sát, nhưng ít ra cũng nên có ngã ba hay ngã tư gì đó, nhưng mà… Hiện tại cứ đi mãi đi mãi cũng chỉ thấy nhà cửa hoang phế san sát hai bên.
93 Dưới ánh trăng ảm đạm. Đường Chân Điền ngoại ô phía bắc, vẫn yên tĩnh giống như một bãi tha ma. Không có hơi thở của bất kỳ sinh linh nào. Tinh Long đang đi bộ trên đường lớn, mặc dù không quay đầu lại, nhưng y vẫn chú ý nhìn hai bên.
94 Tinh Long. . . Biện Tinh Long chân chính, giờ phút này lòng dạ đang rối như tơ vò. Từ lúc ra khỏi căn nhà kia, vẫn luôn cảm thấy, sau lưng hình như có thứ gì đó bám sát theo sau.
95 Bức hoạ Thâm Vũ đưa ình, trên đó vẽ mấy người. Mà mấy người đó… Lại rõ ràng là Biện Tinh Long, Liễu Tương mấy người bọn họ! Còn xung quanh rõ ràng là những căn nhà cũ nát chờ phá huỷ, nơi xa, một trụ tên đường thẳng tắp rõ mồn một, trên đó viết “Đường Chân Điền”.
96 Ôn Tuyết Tuệ đang loanh quanh ở gần cuối đường Chân Điền, con đường lúc này đã thoáng đãng hơn nhiều, khiến cho cô an tâm một chút. Tiếng thở dài sau lưng kia không còn nữa.
97 Thâm Vũ mất tích.
Cô bé biến mất đúng vào buổi tối hôm chấm dứt huyết tự chỉ thị đó.
Mẫn đã đợi đến sáng ngày hôm sau, nhưng Thâm Vũ vẫn không có trở về cô nhi viện.