1 Chánh Tổng Hoán , ngay khi còn tại chức đã có tiếng là người khắc nghiệt , cái khắc nghiệt đến độ độc ác của ông thể hiện qua những hành vi diễn ra từng ngày , nhưng ông ko thấy đó là một khuyết điểm mà trái lại ông luôn tự hào cho rằng mình oai nghiêm và có uy quyền.
2 Nhưng dòng đời ko phải lúc nào cũng bằng phẳng , năm ấy mới ăn xong cái tết linh đình thì ông Chánh gặp cơn gia biến bất ngờ mà chưa bao giờ ông lường trước được.
3 Thủ ngồi im ngẩm nghỉ , anh cũng hơi lo nhưng vẫn tin ở Khuê , cho nên những gặp gỡ vụng trộm vẫn tiếp diễn như thường. Cho đến sáng nay Khuê cắp nón ra tìm , nét mặt xanh xám ưu tư , ngoắc Thủ từ dưới ao lên , lôi ra một góc thật xa , khuất sau bụi chuối rồi rơm rớm nước mắt bảo :- Anh ơi.
4 Bà ngừng lại để thở , nước mắt trào ra trên khuôn mặt nhợt nhạt. Khuê rón rén tuột xuống quỳ trước mặt mẹ và thút thít van xin :- Mẹ , con trót dại. Mẹ ơi , xin mẹ cứu con !Bà Chánh dùng ngón tay dí mạnh vào trán con khiến Khuê té ngửa ra , bà nhắc lại :- Nhưng mà mày ngủ với thằng nào ? Nói, nói mau.
5 Bà Chánh thở hắt ra rồi cầm cái quạt nan phẩy cho con đỡ nóng. Bà rơm rớm nước mắt kể cho con tất cả những điều ông Chánh vừa nói. Ý ông đã quyết , ko lay chuyển được nữa : Một là Khuê trốn khỏi làng, hai là tự vẩn để khỏi làm nhục gia cang.
6 Thủ cực kỳ cảm động , anh nghĩ đến những thống khổ mà Khuê phải chịu đựng cả mấy ngày hôm nay dưới bàn tay sắt của ông Chánh Tổng làm anh thương nàng muốn khóc , anh nhìn theo Khuê chờ cô đi thật xa , anh mới quay vào bàn chuyện với bà mẹ.
7 Trong bóng đêm mờ mịt, cô đứng dậy mò mẩm , tháo sợi dây thừng cột hai đầu vơng rồi ôm cái vơng ra đầu hiên căng cho đỡ tối. Từ giờ phút này cô biết cô sẽ phải tự lo thân vì chắc chắn Thủ ko đến nữaỞ nhà, Cúc chẳng tài nào ngủ được.
8 Bà Chánh lo lắng hỏi lại :- Hay là làm sao ? Nó đi với thằng Thủ mà sợ cái gì ? Thằng Thủ nó vừa nhanh vừa khoẻ. Cúc ngần ngại một chút rồi nói :- Hay là dọc đường từ làng lên huyện , có chuyện gì xảy ra cho chị con ko ? Chị con có bọc theo nhiều tiền ko mẹ ?Bà Chánh tự trấn an mình và an ủi con :- Này , chỉ nói gở.
9 Những lời nhận xét làm ông càng ngày càng tự hào , bất chấp khía cạnh nhân đạo hoặc tình nghĩa cha con. Ông lấy bao nhiêu vợ , nàng hầu cũng được nhưng con gái ông chỉ cần yêu lầm cái người mà ông ko ưng là đã trở thành lăng loàn mạt kiếp , ko xứng đáng sống trong gia đình ông nữa.
10 Ông ko dám bước ra vườn sau , mỗi khi đặt chân vào buồng một mình , ông rón rén. Cảm thấy cái ko khí lạnh lẽo như những mùi tử khí vây quanh , bởi vậy ăn xong bửa cơm chiều với bà Chánh và Cúc , ông lại vác ba ton sang với vợ bé để xa một cái khung cảnh tang tóc ở ông.
11 Bà Chánh gắt :- Sao lại chắc với không ? Đàn ông hay đàn bà thì phải biết chứ ?Người đàn bà phân trần :- Bẩm. . . con. . . con. . có dám. . lại gần đâu ạ , nhưng chắc là đàn ông.
12 Thủ chết rồi , Khuê vẫn tiếp tục hiện về. Đôi khi cả nhà chỉ linh cảm thấy chứ ko hề trông thấy thực sự. Bà Chánh sang ngủ hẳn bên Cúc , bỏ trống căn buồng bên kia.
13 Khi đôi chân ông vừa chạm đất , nhìn lại qua cái ba ton rắn chắc bằng gỗ bọc sắt ở hai đầu bổng mềm nhủn trong tay ông. Ông hốt hoảng nhìn lại thì đó chính là sợi dây thừng mà con gái ông đã dùng đệ tử tử.
14 Ông quơ nắm rơm khô chụm lại và châm lửa , rồi ông dùng cái mồi lửa dể bén lấy dí vào mái nhà. Thế là khoảnh khắc , ngọn lửa bùng lên phần phật. Khói bốc mù mịt vì mái nhà còn đọng hơi sương.
15 Về đến nhà, bước vào sân, ông đã nghe tiếng khóc nức nở của bà vợ lớn làm ông giật mình tự hỏi chuyện gì nữa đây ? Cả mấy tháng nay hồn con gái ông an nghỉ bên kia thế giới.
16 Ông Chánh chợt nhớ đến caíc hết của Thủ nên hỏi Sử :- Mày có chạy ra ngoài kho rơm chưa ?Chị bếp đáp thay Sử :- Bẩm làm gì còn kho ơm ạ ? Cháy sạch còn nền đất , con có đi qua, chả thấy gì cả.
17 Ông cố ý nhìn xuống lòng giếng rồi ngẩn ngơ thả bộ sân trước và ngồi phịch xuống thềm. Mặt trời vừa ló lên khỏi ngọn tre, chiếu những tia nắng đầu ngày trên khoảng sân gạch rộng thênh thang trước mặt ông.
18 Bà Chánh bổng cười lên khanh khách rồi đứng dậy lửng thửng ra vườn sau. Chị Toán thở dài, xách cái túi vải theo ông Chánh về nhà bà ba. Trời mưa mỗi lúc một lớn hơn , sấm chớp lập loè rền vang như giận dữ.