1 Về đây đã hai ngày rồi mà Thiện vẫn chưa bước ra tới đầu ngõ. Suốt ngày anh chỉ quanh quẩn trong khuôn viên ngôi nhà mà người bạn đã có nhã ý cho mượn để Thiện ở trong hai tháng hầu hoàn thành luận án tiến sĩ mà anh sẽ trình trong tháng sau, có nghĩa là sau lễ cưới chưa đầy hai tuần.
2 Thiện ngơ ngác:- Chuyện gì vậy bác? Bác có làm gì cháu đâu?Ông già bất thần chụp tay Thiện, hỏi lớn:- Cháu và nó đã có. . . làm gì với nhau chưa?Thiện không định nói, nhưng sau khi nghe ông lặp lại lần thứ hai với vẻ mặt hốt hoảng, anh đành phải gật đầu:- Dạ có.
3 Sau bữa tiệc, bà Phấn đã đợi khá lâu rồi mới chịu về, sau khi nhắn lại với Thiện:- Có thể cậu ấy già rồi mà còn uống rượu nhiều nên đi đâu đó rồi bị lạc.
4 Bà Năm lắc đầu:- Không. Trái lại lúc sinh ra con nặng trên ba ký và bụ bẫm lắm, má tính giữ lại, nhưng ba con quyết không cho. Cũng bởi hai anh chị con trước đó đã.
5 Rời tiệm uốn tóc mà Ngọc Hà phải giữ chặt chiếc nón trên đầu, tuy không có gió nhưng cô vẫn không dám buông tay ra, chỉ bởi. . . mái tóc trên đầu bây giờ nếu ai nhìn thấy thì chắc là Hà sẽ.
6 Tuấn siết chặt tay Hà:- Cho anh xin lỗi. Ngọc Hà vụt nói:- Em cũng thấy gần giống như anh vậy! Cũng một bộ mặt như quỷ. . . Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện.
7 Dì Dung lắng nghe kỹ những lời kể của Hà. Nghe xong, bà mất hẳn sự tự tin như thường lệ, và chợt kêu lên:- Vậy là đúng rồi!Bà Lệ ngạc nhiên:- Dì nói đúng chuyện gì?Quay sang Hà, dì nói mà giọng còn hơi run:- Đêm qua và mấy đêm trước, đêm nào dì cũng chiêm bao thấy có một đứa con gái với cái đầu trọc lóc, cứ gào khóc, đòi dì phải trả lại tóc cho nó!Ngọc Hà tái mặt:- Tóc gì?- Dì cũng đâu có biết.
8 Tuy nhiên cô vẫn phải thay tóc khác, bởi cô không tài nào dám mang lại mớ tóc dài mà cô rất thích kia. Tuy vẫn còn muốn ở lại, nhưng nhớ đến lời trong mảnh giấy, Hà giục mẹ đi về.
9 Một người Pháp già nói tiếng Việt rất trôi chảy, reo lên khi thấy Hà và Tuấn tỉnh lại:- May quá!Tuấn ngơ ngác nhìn ông ta, trong khi Hà thì bật ngồi dậy liền:- Ông là.