1 Sáng 30 tết, khắp nơi đều nhộn nhịp, chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là cả nước lại bước sang năm mới, mùi vị của sự tươi mới đã lan tỏa khắp nơi trên mọi nẻo đường của dài đất hình chữ S.
2 Khi xe đã bắt đầu chuyển bánh thì Duy và Yến mới ổn định được chỗ ngồi, hàng ghế cuối cùng, Duy ngồi sát cửa sổ như thói quen, còn Yến ngồi ngay sát bên cạnh, dịu dàng ngả đầu vào vai Duy.
3 Duy nhìn ngắm kỹ tấm bản đồ trong tay, nó được vẽ và ghi chép rất tỉ mỉ về nơi mà cậu và Yến đang đứng, nơi được gọi là địa ngục này. Từng con đường, địa điểm tại đây đều được hiện lên trên tấm bản đồ này.
4 Duy nhìn thấy Yến bất ngờ bị tên quản chó tấn công thì hoảng hồn định xông ngay ra cứu cô ấy nhưng khi cậu vừa định thực hiện ý nghĩ thì đã bị con chó ngao cản đường, nó gầm gừ như muốn cảnh báo với Duy rằng: “đối thủ của mày là tao!”.
5 Rảo bước đi trên đường, Duy và Yến không hề thấy có mối nguy hiểm nào đe dọa mình ở đây, không có những điểm màu đỏ trên bản đồ, không có những căn nhà tối om với những âm thanh di thường, tất cả chỉ có sự náo nhiệt của lễ hội về đêm, Duy đoán rằng ở đây cũng là tết, có lẽ các linh hồn cũng đang đón năm mới giống như mọi người còn sống.
6 Duy mở choàng mắt, cậu thấy mình đang nằm trên giường, chăn ấm đắp lên tận ngực, cảm giác thật vô cùng thoải mái. Bất chợt cậu nhớ lại những giây phút nguy hiểm vừa qua thì lập tức đứng dậy, cậu đứng trước gương nhìn, không có vết thương nào cả, cơ thể cậu cũng thật khoan khoái, không có cảm giác đau đớn như vừa bị ngã hay va đập mạnh.
7 Qua một lúc, Yến đã bị vác đến một nơi đầy ánh lửa. Những ngọn lửa bập bùng cháy soi rõ những con thú đang ở nơi này. Ở đây, tất cả những con thú đều ăn mặc đi đứng như con người, điều khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là phần đầu, những cái đầu vẫn là những cái đầu mang đầy đủ đặc điểm của loài thú.
8 Yến chợt cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi không rõ ràng mà rất mơ hồ, nhưng linh cảm về một điều không mấy yên lành sắp ập đến cứ lởn vởn trong suy nghĩ của cô gái.
9 Duy và Yến chầm chậm bước đi trong rừng, hướng thẳng về phía thành phố, họ đang vội vàng để có thể tiếp cận điểm màu vàng trên bản đồ. Không gian tĩnh lặng, không có một âm thanh gì khác ngoài tiếng gió.
10 Khuôn mặt trắng bệch do bôi phấn, đôi môi đỏ chót, một bên mắt xăm hình ngôi sao, cộng thêm cái mũ cũng mang hình ngôi sao, một chân bị mất, thay vào đó là một cái cọc gỗ, tên hề đột nhiên xuất hiện một cách bí ẩn.
11 Theo sát tên hề khi hắn vừa khuất sau cánh cửa, mặc dù Duy biết tên hề ấy cũng chẳng an lành gì, nhưng cậu nghĩ rằng đây là cơ hội duy nhất để họ thoát khỏi căn phòng không có lối ra.
12 Hai người cứ lang thang trong hành lang tối om, họ cũng chẳng dám mở một cánh cửa nào, cũng không dám tới gần nơi có anh sáng, cứ như vậy, cả hai cũng không biết là mình có thực sự đang tìm một con đường không nữa.
13 Sau đám sương mù, các thân ảnh con người từ từ hiện ra, Duy chợt giảm tốc độ, quay đầu về phía sau, cậu không hề thấy một kẻ nào ở phía sau nữa, dường như con yêu quái kia đã bỏ cuộc.
14 Ngay khi Duy và Yến rời khỏi căn phòng của ông lão thì cánh cửa phòng lập tức đóng lại và biến mất như chưa từng xuất hiện, trước mắt cả hai người chỉ còn lại một hành lang tối tăm sâu hun hút.
15 Trốn kỹ cho đến lúc đoàn người đi qua hẳn rồi Duy và Yến mới đi ra khỏi chố nấp. Đảo mắt nhìn xung quanh và xem xét kỹ lưỡng trên bản đồ, Duy nói với Yến: "tiếp tục thôi, hướng tây, chúng ta phải đi nhanh!"Yến gật đầu não nề rồi cất bước theo chân Duy, ánh mắt của người lúc nãy đã in sâu vào trong trí óc của cô, những cảnh tượng tàn nhẫn cũng đã được ghi lại trong tâm can cô, nhưng dường như nó cũng không còn đem lại quá nhiều cảm giác tội lỗi trong cô nữa, cô hiều rằng nơi này đầy rẫy những sự tàn khốc, kinh dị.
16 Tạm gác lại niềm vui, Duy và Yến cùng biết rằng họ mới đi được một nửa chặng đường để về nhà, bây giờ, điều họ cần làm là tìm đường quay ngược trở lại bến xe lúc đầu, thời gian của cả hai đã không còn nhiều nữa, họ sẽ phải khẩn trương lên nếu không muốn bị kẹt ở nơi này mãi mãi, trở thành kẻ nửa sống nửa chết.
17 Cơn địa chấn bất ngờ cô lập Duy và Yến lại, xung quanh họ lúc này chỉ có những bức tường cao đáng sợ, họ đã bị chặn hoàn toàn lối ra. Cùng với đó, băng bắt đầu bao phủ quanh mặt đất, khí lạnh lan dần ra, đưa cả hai người đến với cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng.