1 Mào ĐầuMột“Anh An, làm thế nào bây giờ? Có lẽ đây là một ngôi mộ cổ, có nên nóivới ông chủ không?”Mặt trời đang lặn dần về phía tây, ánh nắng còn sót lại đỏ như máu.
2 Trong buồng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, một người bệnh đang nằmtrên giường với một cánh tay băng bó đến tận vai. Cậu ta tên là Vu Chấn, sinhviên năm thứ hai, là người duy nhất sống sót trong vụ ma cái ở Đại học Y khoavừa rồi.
3 Chương BaLại Nghe Chuyện Mất TimXét theo những tin tức thu thập được cho đến lúc này thì rất có khả năngvụ án ma cái ở trường Đại học Y vừa rồi có liên quan tới vụ án ở phòng 106mười năm trước đây, vì thế chúng tôi định tới thư viện tra cứu tư liệu về các côgái trong vụ án để tiếp tục điều tra.
4 Bệnh viện Nhân dân tỉnh xây dựng vào thời kỳ đầu giải phóng, gần đâyphát triển nhanh chóng nên bây giờ được xếp là bệnh viện cấp 3A, diện tích xâydựng tới hơn hai trăm ngàn mét vuông, thiết bị và nguồn vốn đầu tư đều thuộcmức cao nhất trong tỉnh.
5 “Miêu Miêu, các cô có phát hiện gì mới không?” Trên đường tới trườngĐại học y, tôi gọi điện cho Miêu Miêu, bật to máy để cho Trăn Trăn cũng nghethấy. “Ui cha.
6 Vầng trăng sáng cao vời vợi, những chùm sao nhấp nháy trên bầu trời,trong vườn trường yên tĩnh chỗ nào cũng toát lên vẻ kỳ bí. Tôi và Lục Thúc tìm khắp các khu vực chính của trường nhưng đều khôngthấy bóng dáng của Trăn Trăn đâu, gọi điện lại cho cô ấy vẫn không có ngườinghe máy.
7 Có tới hai con ma cái, thái độ khác thường của quản lý Dư, con búp bê haichân dính liền bằng da người. . . Những tình tiết mới này khiến cho vụ án trở nênly kỳ, nhưng tôi tin chân lý chỉ có một, có lẽ nó được giấu kín trong phòng 106.
8 Từ chỗ đường thoát nước ngầm quay trở lại huyệt mộ, bỗng nhiên tôi nhìnthấy bóng dáng một người phụ nữ đứng bên cạnh chiếc quan tài đá, không lẽ đóchính là con ma cái?Đúng lúc tôi đang suy nghĩ xem có nên quay trở lại chỗ đường thoát nướcngầm tiếp tục chịu đựng mùi hôi thối đó không thì đối phương dường như đãphát hiện thấy tôi và giơ bàn tay phải về phía tôi, một luồng ánh sáng phát ra từbàn tay đó và chiếu lên mặt tôi khiến tôi bị chói mắt.
9 Chúng tôi đến trước cửa khu ký túc xá nữ thì đã thấy quản lý Dư đang ngồingủ gật bên trong, sau khi bị tôi đánh thức và biết chúng tôi lại tiếp tục đến điềutra ở phòng 106, bèn làu bàu mấy câu với vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫnphải giúp chúng tôi tới đó.
10 Tôi cứ đứng ngây ra mãi cho tới khi bị Trăn Trăn đá cho một cái mới sựctỉnh. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Trăn Trăn hỏi. “Giáo sư Tiêu chết rồi!”“Cái gì? Không lẽ ông ta tự sát để trốn tội!”“Nếu ông ta tự sát thì có cần đến Tuyết Tình phải nổ súng đưa ông ta lênđường không? Chúng ta phải gặp Tuyết Tình đã, rồi sau đó hãy nói!” Nói xong,tôi và Trăn Trăn tức tốc đến khu giảng đường.
11 Biết hiệu trưởng Lục không phải là kẻ giấu mặt trong bóng tối, tôi đangkhổ sở vì không biết nên tiếp tục theo đầu mối nào thì Vĩ Ca gọi điện đến, nóirằng anh ta đã bắt được Nguyệt Ảnh Thanh.
12 Đối với loài người quen sống trong môi trường rộng rãi và có ánh sáng thìđường cống thoát nước chật hẹp, tối tăm đương nhiên là nơi có đầy nguy hiểmkhông thể biết trước.
13 MộtĐêm giữa hè, Chương thứ III Petrouchka (tiếng Nga là IIetpiiika)1 vanglên thánh thót hòa trong tiếng đệm của cây đàn violin và khèn. Phía sau cánhcửa lớn nặng nề của phòng tập múa, dường như là một thế giới khác, đó là cảmột vương quốc đồ chơi chúc mừng ngày lễ Karneval:Trong ngôi chợ ồn ào, đông đúc toàn là dân chúng của vương quốc đồ chơivui vẻ, các cô búp bê Baby đang quây lại nhảy múa, những chú gấu Hùng BảoBảo với điệu bộ ngộ nghĩnh trên những trái bóng tròn lớn thì mang lại nhữngtiếng cười vui vẻ, những chú hề hài hước thì truyền niềm vui đến từng góc chợ.
14 Sau khi nói chuyện với tổ trưởng xong, tôi và Trăn Trăn tới Hoa ViênPhong Thái. Đó là một khu nhà ở cao cấp, gồm một quần thể có đầy đủ biệt thự,chung cư, vườn hoa, sân chơi, nhà hàng, khu vui chơi giải trí, bể bơi.
15 Vụ Án Thứ Hai: Bóng Ma Và Ngón Tay Hình RắnChương Mười LămÔng Chủ Hiệu Ảnh“Người chết là Phạm Tử Khiêm, 28 tuổi, sống một mình, không có nghềnghiệp ổn định, phán đoán ban đầu là anh ta chết do bộ phận sinh dục bị một vậtcó hình dạng như sợi dây mảnh cắt đứt, mất quá nhiều máu, thời gian tử vongvào khoảng bốn giờ sáng.
16 Sáng hôm sau tôi đến phòng làm việc của tổ chuyên án báo cáo tình hìnhvới tổ trưởng, căn cứ vào những thông tin thu được của ngày hôm qua, tôi đưara danh sách những người bị nghi ngờ:Thứ nhất là Dư Tiêm Lăng.
17 Qua sự giúp đỡ của bà Diêu, chúng tôi đã tìm ra những tư liệu của nămngười chưa bị hại có liên quan đến vụ án mười ba năm trước, nhưng những tàiliệu ấy giống như trong ghi chép về vụ án, Miêu Miêu đã gọi đến các số điệnthoại đó, song tất cả đều đã thay đổi.
18 Sau khi xử lý xong hiện trường án mạng tại nhà họ Lý, tôi lập tức đến gặpTrăn Trăn ở trại chó săn ở ngoại ô, đồng thời trên đường đi gọi điện cho TuyếtTình: “Dư Triệu Quang có động tĩnh gì không?”“Kể từ lúc mười giờ sáng đến bây giờ, ông ấy vẫn ở trong hiệu ảnh chụp ảnhcho khách, không hề bước chân ra ngoài dù là nửa bước.
19 Sau khi bị tôi làm cho tức giận, chủ nhiệm Ôn đã lỡ lời nói ra sự thật làmình đã vào qua cửa sau. Là người phụ trách của Cung Thiếu nhi vì sao phảivào bằng cửa sau, tất nhiên là không muốn để cho người khác nhìn thấy và tiệnđể làm những việc không quang minh chính đại.
20 Trịnh Mẫn Nghi, giới tính nữ, 26 tuổi, đã kết hôn, làm nghề văn phòng, nơiở là một căn hộ tại tầng 16 của tòa nhà thương mại. May quá, khi chúng tôi tìmthấy cô ấy, cô vẫn còn sống.