1 Joke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng va đập của răng. Anh tham lam hít thở sâu mấy cái như thể vừa mới được vớt từ dưới nước lên, để cho không khí lạnh giá buổi sáng sớm luồn vào cơ thể mình.
2 Tàu khách từ từ tiến vào cửa sông, xé tan màn sương mỏng bao trùm trên khắp mặt sông. Vũ Nhi không theo Đồng Niên chen chúc trên bong tàu, mà ngồi ở bên cửa sổ mạn tàu, lặng lẽ nhìn mặt sông bị sương bao phủ và cảnh vật mơ hồ bên sông.
3 Khi hoàng hôn buông xuống , Đồng Niên và Vũ Nhi bước ra khỏi ngôi nhà đen. Ho lau dọn mất nửa ngày trời, bận rộn kiệt sức mới dọn sạch được một phòng ngủ và nhà vệ sinh ở tầng 2.
4 Phòng vệ sinh rất rộng, mặc dù gạch men và bồn tắm đều là của mười mấy năm trước, nhưng sau một ngày kỳ cọ, nó đã trở nên sáng bóng như mới. Đây là đêm đầu tiên chuyển đến ngôi nhà đen, vẫn chưa kịp lắp bình nóng lạnh, nhưng Vũ Nhi thấy hôm nay ra nhiều mồ hôi, cần phải tắm gội, nên Đồng Niên phải đun nước nóng cho cô.
5 Vài luồng ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng, Vũ Nhi từ từ mở mắt, con ngươi bị ánh mặt trời chiếu thẳng, cô lấy tay chắn ánh nắng rồi ngồi dậy. Trông cô vẫn rất mệt mỏi, tóc tai rối bù, xõa tung.
6 Vài luồng ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng, Vũ Nhi từ từ mở mắt, con ngươi bị ánh mặt trời chiếu thẳng, cô lấy tay chắn ánh nắng rồi ngồi dậy. Trông cô vẫn rất mệt mỏi, tóc tai rối bù, xõa tung.
7 Đôi mắt người chết mở trừng trừng, con ngươi như thể sắp lòi ra khỏi khoang mắt, đồng tử mở to hết cỡ, khóe mắt còn rịn ra chút máu. Ai cũng đều nhận ra, trước khi chết, cô đã trải qua nỗi sợ hãi kinh hoàng.
8 Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng mưa cũng tạnh. Vũ Nhi cầm ô đi về nhà, trông cô vô cùng mệt mỏi, ngước nhìn ngôi nhà đen dưới bầu trời u ám, thở dài thườn thượt.
9 Vũ Nhi không rõ mình tỉnh dậy khi nào, cô chỉ nhớ, khi cô mở mắt, bên ngoài cửa sổ vẫn truyền lại tiếng mưa rào rào. Đúng lúc đó, cô lại nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
10 Hôm nay Vũ Nhi đi dự tuyển. Cô phải ngồi tàu điện ngầm mất nửa tiếng mới đến nơi. Đó là một tòa nhà công sở 30 tầng. Cô bước vào cầu thang máy, đi lên tầng 12.
11 “Em đã quyết định rồi sao?”Vũ Nhi cảm thấy rất lạ, tại sao Đồng Niên lại hỏi câu hỏi như vậy. Cô trả lời: “Đương nhiên là quyết định ngày mai đi làm rồi, tại sao anh lại nói như vậy?”Đồng Niên lắc đầu nói: “Không có gì.
12 Chưa đến 8 giờ sáng, Vũ Nhi đã ra khỏi nhà, ngoài trời mưa bụi bay bay. Ngày đầu tiên đi làm, cô đặc biệt trang điểm khá kỹ lưỡng, nhưng viên đá mắt mèo vẫn được giấu trong áo.
13 Khi Vũ Nhi vội vàng bước ra khỏi sở công an, đã là 10h30’ rồi. Cảnh sát hỏi cô rất nhiều câu hỏi, cô đều trả lời hết sức trung thực, cảnh sát không hề nghi ngờ cô có vấn đề gì.
14 Vũ Nhi trở về nhà trong trạng thái hoang mang và mệt mỏi, lúc đó đã là 6h30’ chiều. Mưa cũng đã dần tạnh, mặt trăng khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi đám mây.
15 Anh cảnh sát Diệp Tiêu thong thả bước vào con đường này, bóng cây hai bên đường và sự tĩnh mịch nơi đây khiến anh cảm thấy khoan khoái. Thế nhưng, khi bước đến trước ngôi nhà đen, anh bỗng ngẩn người.
16 Khi Diệp Tiêu quay trở lại sở, hầu hết các đồng nghiệp đều đã về, sở công an vang vọng tiếng bước chân của anh. Cuối hành lang ánh lên chút ánh sáng trắng, giống như nơi sâu thẳm trong tim anh vậy, thật mơ hồ, phức tạp, khó nhận biết.
17 Thứ 2, Đồng Niên lại một lần nữa đi phỏng vấn không thành công. Hôm nay là một công ty mạng, chưa đầy ba phút, họ đã nói rõ với Đồng Niên, anh không có hy vọng được tuyển dụng.
18 Vũ Nhi chậm rãi trở về ngôi nhà đen, cô ngẩng đầu nhìn mái nhà màu đen và bầu trời màu xám, một tia nắng ráng chiều xé tan đám mây hướng Tây, phát ra ánh sáng màu vàng.
19 Bác thợ điện họ Lưu đi vào ngõ nhỏ dẫn đến ngôi nhà đen, trong bóng đêm, từ xa nhìn lên mái nhà của ngôi nhà đen, ông dừng bước, nhìn đăm chiêu hồi lâu.
20 Khi Đồng Niên tỉnh giấc, anh phát hiện ra mình đang ở cửa phòng ngủ. Cửa phòng đang mở, đầu anh nằm trên hành lang tối, còn chân anh lại ở trong phòng, ánh sáng ban mai chiếu vào mắt, hơi chói.