21 Bên ngoài cửa tầng thứ 20, bỗng chốc mây đen kéo đến đầy trời. Vũ Nhi ngẩn người nhìn bầu trời âm u, tầm nhìn dần dần trở nên mờ ảo. “Vũ Nhi, Vũ Nhi?” Vũ Nhi chợt định thần lại, thì ra là Hứa Văn Minh đang gọi cô, cô vội vàng đứng dậy nói: “Tôi xin lỗi.
22 Trước khi ra khỏi nhà, La Tư đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Cô đã mơ đến bà nội mình, trong ngôi nhà cũ, nhìn bàn vẫn giống như trước đây, tinh thần phơi phới, bà kể cho cô cháu nội đáng yêu của mình những câu chuyện khiến cho người ta sởn tóc gáy.
23 Mấy tiếng sau, Diệp Tiêu từ hiện trường vụ án đi ra, anh lặng lẽ cởi cúc áo ngực, đưa tay lên cổ, thở dài một tiếng. Anh nhìn cầu thang tối om về phía trước, hình dung lại xem hàng ngày nạn nhân đã đi đi về về một mình thế nào.
24 Bên ngoài mưa đã tạnh. Đồng Niên nghe rất rõ âm thanh của tiếng mưa rơi đã lắng dần xuống, đến lúc không còn một tiếng gì nữa. Anh không hiểu tại sao đêm nay tai anh lại thính đến thế, ngay cả một tiếng động nhỏ mà anh cũng nghe thấy, đặc biệt là những âm thanh của tự nhiên, như tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
25 Đêm nay, Vũ Nhi có một giấc mơ rất kỳ lạ, cô mơ thấy một người phụ nữ, ngồi trước bàn trang điểm, lưng quay về phía Vũ Nhi, người phụ nữ đó tay cầm một chiếc lược gỗ, nhẹ nhàng chải mái tóc dài đen nhánh.
26 Diệp Tiêu ngồi một mình ở văn phòng làm việc. Cuộc họp bàn về vụ án giết người hàng loạt vừa mới kết thúc, vẫn chưa có manh mối rõ ràng, thậm chí đến việc thu thập dấu vân tay cũng gặp phải khó khăn, sở cũng đang thảo luận xem có nên thông qua các phương tiện truyền thông để ngấm ngầm thông báo với nhân dân hay không: buổi tối ở nhà một mình phải nâng cao cảnh giác, không được mở cửa cho người lạ, đặc biệt là những cô gái trẻ sống độc thân.
27 Ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả, hàng cây xây bao quanh bức tường của ngôi nhà rít lên khe khẽ, bóng cây như in trên mặt Vũ Nhi, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi mà Đồng Niên vẫn chưa về nhà.
28 Mưa đã tạnh. Sáng sớm, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào phòng, chiếu sáng Vũ Nhi đang ngủ vùi trong chăn. Khi tỉnh lại, cô có cảm giác trên mũi mình có gì đó ươn ướt, hơi dinh dính, cô cũng không biết là cái gì.
29 Trong hầu hết các bệnh viện đều có một mùi rất đặc biệt, trước đây Vũ Nhi không thích mùi này, và bây giờ cũng vậy. Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh Đồng Niên, cho đến khi anh tỉnh lại.
30 Vũ Nhi và Đồng Niên ngồi taxi về nhà, xem ra Đồng Niên đã hoàn toàn hồi phục, anh không cần Vũ Nhi phải dìu nữa, anh tự đi vào nhà. Khi lên đến phòng ngủ, trên ga trải giường vẫn còn những vết máu như hình những bông hoa, có điều đã khô từ lâu.
31 Giữa đêm khuya. Vũ Nhi nhẹ nhàng nhìn Đồng Niên, từ lúc về nhà đến giờ, anh cứ ngủ liên miên, vẫn với một tư thế, không ăn uống gì cả, thậm chí đến nước cũng không uống.
32 Khi Vũ Nhi ra khỏi nhà, Đồng Niên vẫn đang ngủ, mặt cô buồn rầu và mệt mỏi. Lúc đến ga tàu điện ngầm, cô lại để lỡ một chuyến tàu, cô tìm một chỗ để ngồi.
33 Trước khi về nhà, Vũ Nhi còn tạt qua siêu thị, mua rất nhiều thứ mà Đồng Niên thích ăn. Khi cô xách những đồ này về nhà, thấy Đồng Niên đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Vũ Nhi nhưng anh lại tỏ ra thờ ơ.
34 Diệp Tiêu lái xe ra khỏi đường cao tốc, đường một chiều ở đây lại đang tắc đường, cuối tuần nào cũng vậy, sau khi chờ đợi và hít thở không khí ngột ngạt, mười mấy phút, anh mới rẽ sang được một con đường nhỏ yên tĩnh.
35 Đường phố vào lúc chiều tà, bị kẹp giữa những tòa cao ốc cũ kỹ, chẳng khác nào hang sâu trong rừng, qua một con đường nhỏ, Đồng Niên nhìn thấy bãi ngoài của con sông.
36 Khi Đồng Niên về đến ngôi nhà đen, Vũ Nhi đang ngồi ngủ gật ở sofa tầng một. Anh không muốn đánh thức cô, nên nhẹ nhàng đi vòng sang bên cạnh, nhưng Vũ Nhi đã tỉnh giấc.
37 Một tia nắng chiếu vào mặt Vũ Nhi, cô mở mắt, theo thói quen đưa tay quờ sang phía Đồng Niên, nhưng cô chỉ sờ thấy một khoảng không, Đồng Niên không có ở đây.
38 Thang máy dừng ở tầng thứ 9, Diệp Tiêu ra khỏi thang máy, anh chợt nhận ra nơi này đã thay đổi khá nhiều so với một năm trước đây, có lẽ do trước kia nơi này đã có người từng tự sát, nên họ đã sửa chữa và thay đổi cách bài trí để xua đi ám khí.
39 Phòng khám của Mễ Nhược Lan cũng không cách xa ngôi nhà đen là mấy, Vũ Nhi và Đồng Niên chỉ cần đi bộ khoảng 20 phút là đến nơi. Hai người đẩy nhẹ cửa bước vào, nhìn thấy trên bức tường ở ngay phòng chờ treo rất nhiều tranh, những bức tranh này rất lạ, đều là những bức tranh trừu tượng, trong số đó Vũ Nhi có biết một bức, đó là bức tranh do Hứa Văn Minh vẽ.
40 Diệp Tiêu lại nhìn thấy ống khói và mái nhà của ngôi nhà đen, trời đã xâm xẩm tối. Anh lặng lẽ bước đi trên những đám cây dâu mọc khắp nơi, đi qua một ngõ hẻm bên cạnh ngôi nhà đen, anh không bấm chuông, mà hình bóng anh khuất dần trong ngõ hẻm.