81 Khi Diệp Tiêu trở lại Sở, Hứa Văn Minh vẫn còn đang trả lời các câu hỏi, và viết bản tường trình dài dằng dặc. Nhưng Diệp Tiêu không đi thẳng đến gặp Hứa Văn Minh mà ngồi vào trước máy vi tính, mở kho dữ liệu cá nhân của dân cư toàn thành phố.
82 Cuối cùng Vũ Nhi cũng tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện. Bệnh viện đã kiểm tra tổng thể, cô không hề bị thương, sáng mai cô có thể rời khỏi đây.
83 “Mình đã chết chưa nhỉ?”Vũ Nhi tự hỏi mình, cô cảm thấy mình đang nằm trong lòng Đồng Niên, hơi thở từ mũi anh đang dịu dàng phả vào mặt cô. Họ đã lại được ở bên nhau, họ mãi mãi rời xa ngôi nhà đen, rời khỏi thành phố này, trở lại thành phố nơi họ đã gặp gỡ nhau.
84 Vũ Nhi sắp rời khỏi Thượng Hải. Từ đâu đến thì sẽ trở về đó. Cô đã mua vé tàu thủy trở lại bến tàu khách số 16. Cô bước chậm rãi, trên cả đoạn đường đi, cô chỉ nghe thấy mọi người bàn tán nhau về trận chung kết cúp bóng đá thế giới: Braxin thắng Đức với tỷ số 2-0.
85 Nửa đêm. Người con gái chợt quay đầu lại, cô hoảng hốt lay gọi người bạn trai đang ngủ say bên cạnh, trên mặt cô tràn đầy nỗi sợ hãi kinh hoàng, giọng cô run rẩy” Đại Bảo, em vừa mới nhìn thấy, nhìn thấy ánh nến lập lòe trong căn phòng ở ngôi nhà đối diện đã đóng cửa bỏ không.