61 Đã hơn sáu giờ, trong công ty, ngoài Hứa Văn Minh, chỉ còn lại một mình Vũ Nhi, cuối cùng cô cũng hoàn thành xong tờ áp phích quảng cáo cho phòng khám của Mễ Nhược Lan, cô nhìn tác phẩm của mình, thầm nghĩ chắc Mễ Nhược Lan sẽ rất hài lòng.
62 Diệp Tiêu không biết mình có nên đưa Vũ Nhi về nhà anh không, nhưng ngoài nơi này ra, anh chẳng còn nơi nào để đưa Vũ Nhi đến. Lúc này, tâm trạng của Vũ Nhi đã khá hơn đôi chút, không cần Diệp Tiêu đỡ nữa, tự mình bước vào nhà Diệp Tiêu.
63 Vũ Nhi mơ thấy chị gái. Cô chỉ nhớ Tuyết Nhi mỉm cười với cô, ngồi giữa một bông hoa trắng mờ ảo, giống như thiên thần vậy, và nói gì đó với cô. Khi Vũ Nhi tỉnh lại thì không nhớ được chị đã nói gì với cô trong giấc mơ.
64 Nửa đêm, đèn trong phòng hồ sơ của Sở công an vẫn sáng, trong từng ô đều lưu giữ lại tất cả hồ sơ của mấy chục năm qua, những hồ sơ gần đây đã được lưu vào vi tính, nhưng những hồ sơ vụ án trước đây thì vẫn nằm im trong ô cùng lớp bụi thời gian.
65 Mễ Nhược Lan cảm thấy mấy hôm nay hơi mệt mỏi, cô luôn cảm thấy trong vườn hoa nhỏ đằng sau mình luôn ẩn nấp cái gì đó. Mỗi lần nhìn những bông hoa rung rinh, một số suy nghĩ mông lung lại xuất hiện.
66 Vũ Nhi vừa tắm gội xong, ngồi trước bàn phấn chải đầu, tóc cô tỏa làn hơi nóng, khiến chiếc gương ở bàn phấn trở nên lờ mờ. Bất chợt, qua phản xạ của tấm gương mờ, cô dường như nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng ngay sau cô chải đầu.
67 Khi Đồng Niên tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang gục đầu xuống bàn viết, trên người còn đắp một chiếc chăn dạ. Anh mơ màng nhìn xung quanh, không biết phải làm gì, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra tại sao mình lại ở đây.
68 Khi Diệp Tiêu rời khỏi ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai và tầng ba của ngôi nhà đen, những cánh cửa sổ này đều chìm trong bóng đêm.
69 Vũ Nhi nằm trên giường trong phòng ngủ ở tầng hai, cô mơ thấy mình đang đi giữa đám cỏ bên sông. Trên đám cỏ bên sông đều đọng những giọt sương, cơn gió thổi qua khiến chúng thoáng lay động.
70 Thượng Hải năm 1936, có vô số người cùng tụ hợp tại thành phố này, trong số họ phần đông là đến từ Diêm Thành, Dương Châu, Nam Thông, Thiệu Hưng, cũng có một số người đến từ Paris, Beclin, New York, Singapore.
71 “Xin lỗi em, Vũ Nhi” Ánh mắt Đồng Niên mơ màng, anh nhìn đôi tay mình nói: “Anh không cố ý. ”Vũ Nhi há to miệng, đến tận lúc này trên cổ cô vẫn hằn lên vết bóp cổ màu đỏ tía, cô sờ lên cổ, sau đó lắc đầu, cất cái giọng yếu ớt vừa mới hồi phục lại: “Anh suýt chút nữa đã bóp cổ em đến chết, anh lại còn nói là anh không cố ý sao?”“Không, Vũ Nhi, em nghe anh nói.
72 Vào mùa mưa phùn năm 1936, cuối cùng mọi người đã biết được hung thủ thực sự của vụ án bóp cổ liên hoàn, tên hắn ta là Đồng Tuyết Thôn. Ngày thứ hai sau khi bắt được Đồng Tuyết Thôn, Trưởng mật thám Tô giới Pháp Joke Saphia đã khám xét ngôi nhà đen.
73 “Hãy nhìn bức tường này. ” Đồng Niên chỉ bức tường và hét lên, tiếng của anh vang vọng khắp cả ngôi nhà đen, như thể bọt sóng bắn tung lên giữa biển khi ném một hòn đá xuống.
74 Diệp Tiêu lái xe, đi đến trước ngôi nhà đen với tốc độ nhanh nhất, anh nhìn mái nhà và cột ống khói cao cao trong màn đêm bao la, ngôi nhà giống như một pháo đài cổ của Pháp trong thời kỳ trung đại, trong những đêm tối như đêm nay, ma quỷ ra vào, uông linh tụ họp.
75 Lúc này, Vũ Nhi yên lặng nằm trong tay Đồng Niên, họ đang ngồi trên mái ngói đen của mái nhà, mấy ngọn đèn pha từ khắp nơi chiếu sáng mặt cô, cô nghĩ, chắc khuôn mặt mình giờ rất nhợt nhạt và xấu xí, giống như bộ xương trong bức tường vậy.
76 Có thể đêm nay thực sự sẽ xảy ra chuyện gì?Suốt một đêm, Mễ Nhược Lan bị ám ảnh bởi ý nghĩ này, đến tận quá nửa đêm, cô vẫn ở trong phòng khám suy nghĩ về điều này.
77 Bầu trời phía trên ngôi nhà đen vẫn là màn đêm đen, thế nhưng ở đằng đông đã xuất hiện vài tia sáng, buổi đêm dài đằng đặc cũng sắp trôi qua. Trên mái nhà của ngôi nhà đen, Đồng Niên kéo Vũ Nhi về phía mái hiên không phản kháng, cô dường như bị rút hết sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, mặc cho số phận.
78 “Trời sắp sáng rồi. ”Diệp Tiêu hướng về phía đông, chậm rãi nói. Anh đứng tần ngần ở tầng dưới ngôi nhà đen, nhìn các đồng sự bận rộn làm việc, anh chỉ muốn được yên tĩnh một lát.
79 5h30’ sáng, trời đã sáng tỏ. Diệp Tiêu và đồng nghiệp đến phòng khám tâm lý của Mễ Nhược Lan. Ở cửa phòng khám, anh nhìn kỹ mấy bức tranh quảng cáo, anh biết đó là sản phẩm của Vũ Nhi, anh chỉ cảm thấy những hình ảnh trong bức tranh quảng cáo dường như chính là cảnh trong giấc mơ của anh.
80 Trước khi trở về Sở, Diệp Tiêu trở lại ngôi nhà đen. Nói một cách chính xác, anh không bước vào ngôi nhà đen, mà đi thẳng vào ngôi nhà phía sau ngôi nhà đen.