1 Vượt qua vô vàn khó khăn, cuối cùng hai người mới được toại nguyện. Đám cưới vừa xong là Văn mệt phờ người, anh ngủ vùi một đêm mãi gần giữa trưa hôm sau mới giật mình tỉnh dậy.
2 Bà Ngân vừa xuống xe xích lô thì đã nghe có người gọi mình:- Chị Hai! Vào đây!Mắt hơi kém nên nhìn dáo dác mà không thấy ai, chỉ nghe giọng hơi quen quen thôi, nhưng bà Ngân vẫn bước về phía người gọi.
3 Gần ba năm sau. . . Sau một thời gian dài sống gần như khép kín, tách biệt khỏi mọi cuộc vui chơi. . . Văn mới trở lại đời sống bình thường. Hôm nay cũng là chuyến đi chơi đầu tiên của anh sau mấy năm và nơi anh đến là một vùng biển vắng, rất ít du khách.
4 - Sao lại như thế này. Xâu chuỗi này chính anh đã mua theo yêu cầu của Ngọc Mai ngay sau lễ hỏi của hai người và ai cũng nhận xét rằng nó là xâu chuỗi có màu sắc độc nhất vô nhị.
5 Phải hai tuần sau thì Văn mới bình phục và rời khỏi bệnh viện Rạch Giá. Thay vì trở về Sài Gòn ngay theo lệnh của mẹ, nhưng Văn lại quyết định một lần nữa xuống Hà Tiên.
6 Câu nói này càng làm cho Văn hoang mang:- Sao lại có chuyện đó? Nàng cười thành tiếng:- Bộ anh tưởng tự nhiên anh biết nơi này mà tới sao? ở khách sạn Giang Thành hôm qua, đâu phải tự dưng người ta chỉ cho anh biết em ở xứ này? Cũng như lúc nãy, làm sao bác đạp xe lôi biết anh mà chở đến tận đây?Văn rùng mình:- Thì ra.
7 Tìm kiếm đến chồn chân mà vẫn chẳng thấy Xuân Lan đâu, Văn chán nản quay về phòng trọ. Chị chủ nhà chỉ căn phòng của Lan và bảo:- Nếu còn ở lại thì anh cứ ở trong phòng cô ấy, chờ xem có thể chiều hoặc mai gì đó cô ấy sẽ trở lại.
8 Văn giật mình:- Vậy em không phải là. . hồn ma của Ngọc Mai sao?Em là nạn nhân cũng như anh thôi! Việc anh không chọn khu nghỉ mát nào khác mà chọn Mũi Nai cũng là do xui khiến của hồn ma của bà Thảnh và Ngọc Mai.
9 Mùa nước nổi. . . Con kinh Xáng chảy từ Sông cái Mỹ Văn xuyên qua Mỹ Hiệp Sơn cho tới tận đầu kinh Bảy Nam Thái Sơn năm nào cũng vậy, hễ mùa khô thì nước cạn tới đáy, còn mùa nước nổi thì nước ngập tràn đồng, không còn phân biệt được đâu là sông, đâu là bờ.
10 Ba Tài giật mình:- Ai nói. . . bậy bạ vậy? Làm gì có chuyện đó!Đâu phải ai nói, mà em mơ thấy. Mấy hôm nay nằm nhà chờ anh, em cũng còn mơ tiếp giấc mơ kỳ lạ đó? Em chờ anh về để hỏi…Tài gạt ngang:- Không hề có chuyện ấy!Rồi như không muốn cho vợ đề cập đến chuyện đó nữa, Tài lảng sang chuyện khác:- Nói cho tôi nghe coi, bữa được người ta vớt lên thì ai vớt, ai thay quần áo cho em? Có phải thằng cha chồng của bà chủ ghe không?Lệ nguýt dài:- Đừng đánh trống lảng, hãy trả lời em lần nữa đi, có phải hồi trước lấy người ta có thai rồi bỏ không?- Đã nói không có mà!Tài khoả lấp bằng hành động âu yếm, nhưng Lệ vẫn chưa chịu buông tha:- Hỏi là hỏi chơi vậy chứ em biết hết rồi! Em con biết cái thai khi đó đã được trên ba tháng nữa… Và hồi đó anh còn tính đặt cho con là Minh Lộc nữa.
11 Nhưng anh ta chưa kịp nổi cơn giận thì bỗng thấy ở phía bên kia gốc cây có một nấm mộ đất còn mới. Trên đầu mộ có cái bệ bằng cây tràm tươi vạt mặt, khắc mấy dòng: Mộ phần Lưu Mỹ Lệ.
12 Việc con gái cưng Thể Phụng chuyển bụng sinh kéo dài đến ba ngày mà vẫn chưa sinh được đã khiến bà Phủ Hoài lo lắng, đứng ngồi không yên. Đến chiều ngày thứ ba thì bà hết kiên nhẫn, gọi cô em chồng bảo:Cô kêu xe chở con nhỏ lên ngay Sài Gòn đi, thầy bà, mụ đỡ ở Cần Thơ này kêu họ bỏ nghề hết cho rồi! Ai đời có chuyện sinh con mà làm ba ngày rồi cũng chưa được! Tôi đây sinh sáu mặt con mà chỉ cần mụ vườn cũng cái “rẹt” là xong!Cô Út Nguyệt phân trần:Không phải họ dở đâu chị Hai.
13 Cô không thèm nhìn mặt con mình hay sao? Nó đi tìm cô mà cô vẫn nhẫn tâm thì đừng có trách!Phụng dừng lại ngay, cô sửng sốt:Nó làm sao sống được?Cô không nghe ai khóc trong phòng hay sao?Lúc này Phụng mới để ý lắng nghe, và hốt hoảng khi nghe rõ mồn một tiếng trẻ con khóc từ bên trong nhà!Ai?Người phụ nữ giọng vẫn lạnh lùng:Vào mà nhận con đi!Như bị điện giật, Thể Phụng la lên:Tôi không có con! Tôi…Người phụ nữ đứng vụt lên và bước thẳng ra ngoài cửa.
14 Lộc vẫn chưa yên tâm:Đứa bé này nó quỷ quái lắm, không phải ai nó cũng đeo bám đâu, Chỉ đúng người nó mới làm vậy. Sợ e. . . Út Nguyệt trừng mắt:Thì thằng Tường là cha đẻ của nó thì nhất định nó sẽ đeo khi gặp mặt.
15 Suýt nữa Nguyệt đã nói lộ ra chuyện Phụng từng phá thai một lần rồi, may mà cô dừng lại kịp. . . Bà Phủ tinh ý nên thắc mắc:Bộ con Phụng đã… Nguyệt nói lảng ngay:Đâu có chuyện gì.
16 Tuy nhiên, mọi việc diễn ra sao đó đã làm đảo lộn mọi dự tính của cả hai. Lúc vừa bước vào nhà đã gặp ngay bà chủ Bền. Hôm nay thấy mặt con dâu bà đã cười toe toét ngay:Dữ không, tưởng mày bỏ luôn cục cưng của tao chứ! Phụng ngơ ngác nhìn bà rồi nhìn lại út Nguyệt, chưa hiểu gì thì chủ Bền lại nói:Nó dễ thương lắm mày ơi! Tao vốn ghét con nít, vậy mà từ lúc nó về đây tao thương hết biết, bồng ẵm không rời tay!Bà nói xong quay lại chiếc nôi đặt giữa nhà, bế lên một đứa bé còn trong tháng, vừa nựng nịu:Cục cưng của bà nội ơi, con mẹ mày nó hư lắm sinh ra mày rồi bỏ đi luôn, bữa nay mới về! Dậy mà la cho nó một trận đi!Phụng thảng thốt:Má nói…Bà chủ Bền sang thằng bé qua cho Phụng:Sinh con dễ thương như vậy mà không chịu về bồng ẵm, cưng yêu nó! May là có nó nên tao tha cho, bây giờ về mà chăm sóc nó đi.