41 Hoa Liên Thành nắm chặt phi tiêu trong tay, nhắm vào tấm bia treo trên vách tường trước mặt, chợt phóng mạnh tới trước! Ngay giữa hồng tâm! “ Dạo này càng phóng càng chính xác hơn đó nha.
42 Ngân Nguyệt đảo. . . Trùng hợp lại là nơi đó. Ba năm trước, Ngân Nguyệt đảo bắt đầu đi vào xây dựng, theo thiết kế thì nơi đây sẽ bao gồm một hộp đêm cao cấp, một sân Golf, một khu nghỉ dưỡng với hàng loạt tiện nghi sang trọng, cộng thêm quảng cáo rầm rộ trên tạp chí du lịch quốc gia, nơi đó bỗng chốc đã trở thành thiên đường nghỉ dưỡng nổi tiếng trên biển.
43 Ngày 11 tháng 11. Tại bến tàu, bảy người đang đợi thuyền đến đón. “ Tôi đã điều tra,” Doanh Tử Dạ cầm vé khuyến mãi trên tay nói:” Tấm vé này là chương trình khuyến mãi của nhãn hiệu snack khoai tây ‘Diệu Cáp’ tặng người tiêu dùng, tổng cộng có bảy vé.
44 Tôi nhất định bảo vệ mọi người. Lý Ẩn nói như vậy, hoàn toàn không phải muốn tự gạt mình gạt người. Trên thực tế, hắn hiểu rất rõ, địa điểm mà huyết tự chỉ thị chỉ định khủng bố đến cỡ nào.
45 Sắc mặt Liên Thành lập tức trắng bệch! “ Lý. . . Lý Ẩn, không phải chúng ta sẽ. . . ” “ Đừng hoảng hốt!” Lý Ẩn nhớ rất rõ mình căn bản không có khóa trái cửa ra vào, nói cách khác, đây là.
46 Chứng kiến cảnh tượng khủng bố thế này, Y Hàm khống chế không nổi, đúng vào thời điểm cô há to miệng muốn thét lên, Lý Ẩn nhanh tay lẹ mắt lập tức bịt miệng cô lại, tức khắc nói:” Đừng la! Tất cả im lặng! Nếu để mấy nhân viên resort kia chạy tới chứng kiến một màn này thì biết phải làm sao?” “ Đúng.
47 Ngân Nguyệt đảo có diện tích vô cùng rộng lớn, khu vực đồi núi chiếm một phần không nhỏ, ý định ban đầu của Y Văn Khâm chính là, muốn cải tạo toàn bộ Ngân Nguyệt đảo thành khu nghỉ dưỡng, nhưng làm như vậy thì phải đầu tư rất lớn.
48 Trong nhà trọ, cùng lúc này đã xảy ra một sự kiện cực kỳ đáng sợ. Mỗi một chủ hộ, đều cảm thấy trong lồng ngực bỏng rát thống khổ kịch liệt, còn trên tất cả các vách tường thì đều xuất hiện huyết tự.
49 Trong khoảnh khắc Y Hàm ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy thứ đang đâm thẳng tới cổ họng mình – một con dao găm! Không thể phản ứng kịp, nhưng trong nháy mắt đó cô cũng cảm giác được cánh tay phải của mình bị kéo mạnh đi, thân thể ngã về đằng sau lệch đi khoảng nửa mét, con dao kia đâm thẳng xuống mặt đất, sau đó rung động vài nhịp rồi dừng lại.
50 Trong nháy mắt Lý Ẩn nhìn thấy cái bật lửa rơi xuống sàn nhà ngập xăng, lập tức quát lớn một tiếng:” Chạy ah ~” Tiếp theo hắn tung người nhảy lên, bay qua thùng phuy xăng đang lăn tới, lao đến cầu thang ở đằng trước! Nhưng đằng sau thế lửa bùng lên dữ dội sẽ lập tức ập tới! Cũng không thể làm gì được nữa, sau lưng truyền tới hơi nóng hầm hập, bất quá ngay lúc này chân Lý Ẩn đã đạp được vào bậc thang.
51 Âu Dương Tinh ngay thời điểm rơi vào trong nước, đã lập tức ý thức được, lại thêm một lần “Tử thần tới”! Đúng lúc này, Lý Ẩn đã chạy tới bên cạnh bờ hồ.
52 Tiếp theo. . . Chính là lúc bọn họ trở lại biệt thự, nhìn thấy vô số thi thể. Lúc mà Y Hàm chợt ngẩng đầu lên, cánh tay cũng thoáng nâng lên. Vì vậy camera trên đồng hồ rõ ràng đã quy được một cảnh, trên ban công, thiếu nữ không còn đồng tử kia nắm lấy con dao đó phóng thẳng xuống dưới! Con dao găm kia rơi xuống hoàn toàn không phải ngoài ý muốn! Điều này cũng lý giải bí ẩn vì sao con dao tự nhiên lại rơi xuống.
53 Âu Dương Tinh, đến phút cuối vẫn không thể thoát chết. “ Không. . . Không thể!” Bỗng nhiên một cô gái mặc đồng phục màu trắng trên dưới hai mươi tuổi, dốc sức liều mạng chạy nhào đến trước cửa xoay, do dự một lúc, rốt cục vẫn không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể đứng bên trong nhìn chiếc mũ chóp cao ở bên ngoài.
54 Giờ phút này, Kha Ngân Vũ vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Gió đêm thật lạnh, cô để chân trần, bước ra ban công, ngước nhìn bầu trời đầy sao ở trên cao.
55 Trung tâm thương mại Hân Hân, tầng 7. Một phụ nữ trung niên khoác chiếc áo lông thú màu tím, ước chừng năm mươi mấy tuổi, trên tay đã có vài túi hàng, đang cân nhắc muốn mua bộ y phục trước mặt.
56 Trung tâm thương mại Hân Hân, bên trong phòng tổng giám đốc. Đằng sau cánh cửa đóng chặt, là tổng giám đốc Trương Bân đang xem báo cáo tài chính tháng này.
57 Lúc này, Lương Băng đang điều khiển xe, đã đến khu rừng gần trấn Trực Vĩnh. “ Nhìn trên bản đồ thì, chút xíu nữa thôi là đến trấn Trực Vĩnh rồi. ” Kha Ngân Vũ ngồi ở vị trí phụ lái cầm bản đồ nói:” Nếu so với lần bọn người Lý Ẩn đến U Thủy thôn thì chỗ này tốt hơn rất nhiều, ít nhất chắc chắn sẽ có nhà trọ cho chúng ta lưu lại.
58 Lúc thức giấc, hai mắt Ngân Vũ hơi đau nhức. Dùng tay trái che bớt ánh mặt trời, chạm vào mi mắt, chính là chiếc nhẫn trên ngón vô danh. Hôm qua phụ trách gác đêm, là Triệu Ngọc San.
59 Trong Trực Vĩnh trấn, bọn người Lương Băng về đến khách sạn. Tuy không biết trong thị trấn nhỏ này có chỗ nào được coi là an toàn hay không, nhưng trước mắt vẫn đành phải trú tạm ở nơi này thôi.
60 Triệu Ngọc San băng qua mấy con đường, chạy tới trước một ngôi nhà lầu, cửa lớn không đóng, cô không chút do dự mà lao vào, đóng cửa lại, sau đó nhìn thấy một cầu thang, liền lập tức xông tới.