1 Con người ai cũng có những nỗi sợ, phải không?
Tôi lại say mê nó.
Tôi tìm kiếm nỗi sợ như một người sưu tầm tem. Người ta có thể nghĩ tôi là một con bé kỳ lạ nhưng thực sự tôi không nghĩ thế.
2 Máy bay gây khó chịu vì bạn nhìn quá chăm chú ra ngoài bầu trời và điều đó làm bạn nghĩ linh tinh, ý tôi là những điều mà có thể bạn không muốn nghĩ đến.
3 Điều tốt nhất mỗi khi khóc là nó khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Tối qua tôi đã ngủ rất ngon cho dù tiếng hú của con chó ngốc ngếch nào đó hoặc một vật gì đại loại như vậy khiến tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm.
4 Thầy Walsh kiểm lại thành tích của mọi người và công bố trước lớp. Ánh mắt Nick vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. “Thực dụng. ” Anh ta nhắc lại.
Tôi há hốc mồm định nói điều gì đó.
5 Đó là nỗi sợ mà tôi chưa bao giờ gặp. Cho đến tận bây giờ.
“Tôi là người sợ lái xe!” Tôi tuyên bố với chiếc taylái khi đang ôm lấy nó để giữ phương hướng.
6 Tối hôm đó, tôi đã mơ về ba, một giấc mơ dài. Ba đứng ngay trên con đường dẫn vào nhà nội. Tuyết đang rơi. Có nhiều dấu chân khổng lồ in trên tuyết. Miệng ba mở rộng và mấp máy nhưng không nói thành lời.
7 Tối hôm đó, tôi bước xuống phòng khách và lại nhìn thấy nội Betty đang đứng trước cửa sổ. Tay nội đang giữ lấy tấm rèm cửa và nhìn vào bóng đêm bên ngoài.
8 Mẹ tôi là người sợ bóng tối.
Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đã bật hết tất cả bóng điện trong nhà, không phải chỉ riêng trong phòng ngủ và nhà tắm. Có hai chiếc trên hành lang tầng hai, một trong các phòng dành cho khách, một trong phòng bếp và phòng ăn, một trong phòng tắm ở tầng trệt, một cho phòng khách.
9 Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau trong phòng ngủ của mình. Tại sao lại là trong phòng ngủ mà không phải là dưới đi-văng? Như thế nghĩa là sao?
Tôi đã mơ à?
Đúng thế sao?
Sai.
10 Tôi và Nick rời buổi tập chạy sớm vì đầu tôi vẫn còn hơi choáng.
“Tớ có thể đưa cậu ấy về. ” Ian nói khi anh ấy nhìn thấy Nick dẫn tôi rời đường chạy.
11 Tôi tự nhủ nên tập trung làm một số việc trong nhà và không nên lo lắng về điều gì. Nhưng tôi không thể. Sự sợ hãi đang ngày một lớn lên trong ngực. Giống như nó đang tìm cách để bám chặt lấy cơ thể tôi.
12 Tôi bước một bước, duy nhất một bước, hướng về nơi phát ra giọng nói.
“Nick?”
“Zara. . . ”
Tôi đứng lại và nhìn xung quanh. Những đám mây đen đang che phủ bầu trời, chúng trở nên u ám và nguy hiểm.
13 Tôi làm mọi thứ có thể cho con chó. Sau khi rửa sạch vết thương, tôi phải vất vả nâng cái thân hình nặng nề của nó lên để cố nhét tấm khăn xuống phía dưới.
14 Tôi la lên, chiếc đèn pin tuột khỏi tay, đập mạnh xuống nền và tắt ngấm vì cú va chạm khá mạnh.
“Zara?” Từ trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng anh cất lên.
15 Hãy nói rằng tôi là kẻ nhút nhát, được chứ?
Và câu trả lời đây: Tôi là kẻ nhút nhát.
Tôi rời khỏi chiếc ghế, đi qua đi lại và thốt lên: “Ôi Chúa ơi! Chúa ơi!”
Tôi chạy lại gần chiếc lò sưởi và giơ tay lên trên ngọn lửa để kiểm tra xem có phải tôi đang trở nên điên loạn hay vẫn cảm nhận được hơi ấm của nó.
16 Hai viên cảnh sát tiến lại gần cánh cửa. Tay cả hai đều lăm lăm khẩu súng giống như đang chuẩn bị để chiếnđấu.
“Zara phải không?” Viên cảnh sát cao hơn với bộ râu quai nón và mái tóc đỏ, ngắn cất tiếng hỏi.
17 Pixiophobia - Đó là từ do tôi bịa ra nhưng tin tôi đi, nên có từ này vì nó là một nỗi sợ thực sự.
Tôi chạy sầm sầm theo sau Nick. Anh chả thèm bận tâm đến tôi, chạy hết phòng này sang phòng khác để kiểm tra mấy cánh cửa sổ, không quên kéo lại tấm rèm trước khi rời đi.
18 Không thể nào như thế. Nhưng giọng nói đúng là rất giống ba. Lưỡi tôi như cứng lại, ngực quặn thắt. Tôi vẫn cố gắng nhắc lại lần nữa.
“Có phải ba không?”
Nick gầm gừ giận dữ, toàn thân rung lên dữ dội, có vẻ như không còn kiểm soát được hành động của mình nữa.
19 Tôi biết hắn không thể nào lừa được tôi.
Nick đã đúng. Yêu tinh chỉ có thể vào nhà hay một nơi nào đó khi chúng được mời hoặc đó là nơi mà chúng từng ở đó trước đây.
20 Nick trở lại hình dáng con người và anh đánh thức tôi bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. Tôi mở mắt, đón nhận nụ cười nồng ấm từ anh. Tôi che tay lên mặt.
Thể loại: Truyện Ma
Số chương: 7