21 Gió tiếp tục thổi mạnh vào căn phòng khiến ngọn lửa trong lò cháy bập bùng. Tôi cố gắng ăn hết phần ăn khủng khiếp được trộn từ thịt bằm và khoai tây bên cạnh một anh chàng cực kỳ nóng bỏng, nóng hơn cả nhiệt độ trong lò và nóng hơn cả những gì mà tôi có thể diễn tả được bằng lời.
22 Chúng tôi hôn nhau một hồi lâu. Tôi thậm chí còn không để ý đến cái lạnh tê tái và cũng quên luôn cả nỗi sợ hãi trong lòng. Tất cả bởi vì anh hôn rất giỏi.
23 Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng trống rỗng, rộng và lạnh lẽo. Chỉ có duy nhất một tấm đệm hơi trong phòng. Đầu tôi nặng trĩu, tôi run run đưa mấy ngón tay chạm vào chỗ bị sưng ở trên đầu.
24 Tiếng gầm gừ đó không phải của con người, cũng chẳng phải của yêu tinh. Tôi vẫn nhận ra điều đó dù tôi không thể mở được mắt, không thể nói được.
“Cậu ấy sẽ ổn thôi.
25 Thật không dễ dàng gì nhưng chúng tôi cũng xoay sở vượt qua được một dãy bậc thang dẫn xuống đại sảnh.
“Những con yêu tinh đâu rồi?” Jay thều thào hỏi.
26 “Địa ngục,” Jay lẩm bẩm: “Đúng là địa ngục rồi, lạnh quá. ”
“Đừng lo. Tôi đã có dự định cả rồi. ” Tôi nói và kéo mạnh cậu ta lên bằng một tay.
Chúng tôi khập khiễng hướng tới ranh giới của cánh rừng.
27 Đường liên lạc được nối lại và Nick gọi Devyn và Issie tới. Bà gọi cho cô Nix.
“Bà ta là một con gấu. Ta tin tưởng bà ấy. ” Betty giải thích khi bà gác điện thoại.