21 Quay trở lại ngày hôm qua, thời điểm Hạ Uyên mới vừa đến trước tòa biệt thự kia. Khi y nhìn qua ống nhòm thấy được tình cảnh kinh người đằng sau cửa sổ, lúc đó phản ứng đầu tiên chính là muốn bỏ chạy trước đã, rồi sẽ thăm dò manh mối ngôi nhà ma này sau.
22 Ngày hôm sau, mười hai giờ trưa, tiếng chuông cửa nhà Lý Ẩn vang lên. Đúng lúc này, Lý Ẩn cũng vừa cập nhật xong chương mới cho tiểu thuyết, liền tắt máy tính rồi ra mở cửa.
23 Khi 12h trưa vừa đến, trò chơi trốn tìm chính thức bắt đầu. Theo đúng quy tắc, với vai trò là “quỷ” nên Tư Thần phải nhắm mắt lại, đưa lưng về phía bọn họ, đợi đếm xong thì có thể đi tìm mọi người.
24 Một con “quỷ” thực thụ. . . Đang cùng bọn họ chơi trốn tìm, phải tìm được tất cả bọn họ. . . Đường Lan Huyễn tức khắc rùng mình một cái, bất giác quay đầu lại nhìn một vòng, đôi chân lập tức tăng tốc, vừa chạy vừa hỏi Lý Ẩn:” Lý.
25 Dương Lâm lúc này đang ngồi trên một phiến đá, hắn đổ nước khoáng xuống mặt đất phía trước mặt mình, như vậy, dựa vào sự phản chiếu của nước khoáng thì y lúc nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau mình, không cần lúc nào cũng phải quay đầu ra sau.
26 Tiếng thét thống khổ của Thần Chấn Hưng, có thể nói là chấn động núi hoang, ở đằng xa Dương Lâm cũng đã nghe được! Dương Lâm lúc này cách Thần Chấn Hưng, cũng không quá xa, vẫn chưa đến 2000m.
27 Dương Lâm lúc này, giống như gặp được chúa cứu thế vậy, không. . . Mà là thực sự đã gặp được chúa cứu thế a! Không phải “quỷ” mà là bác sĩ Đường phát hiện mình trước, thật sự là quá tốt! Y lập tức hô to với Đường Lan Huyễn:” Bác sĩ Đường! Nhanh cứu tôi, tôi là Dương Lâm đây!” Nói xong, liền không ngừng lau đi bùn đất ở trên mặt, để Đường Lan Huyễn cầm đèn pin soi rõ khuôn mặt của y.
28 Liều mạng! Dương Lâm thả người lăn từ trên sườn dốc xuống, dọc đường thân thể không ngừng bị đất đá làm bị thương, toàn thân đau đớn. Khi đến được chân dốc, thì khắp người đều đã bị thương.
29 Nhà trọ, cửa xoay đại sảnh, lúc này đã có hơn mười chủ hộ tụ tập ở đó. Nhiều người tụ tập như vậy, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Đường Lan Huyễn. Tất cả mọi người đều hy vọng anh chàng bác sĩ thiện lương thường ngày vẫn hay chiếu cố bọn họ, có thể sống sót vượt qua huyết tự chỉ thị lần này.
30 Đường Lan Huyễn có thể thề, cho dù đem toàn bộ các ca khúc ưu mỹ nhất mà y đã từng nghe qua từ trước đến giờ, cũng không cách nào so được với những lời Lý Ẩn nói lúc này.
31 Trong lớp học, lúc này Hạ Tiểu Mỹ đang nằm ngáy o. . . o. . . , đương nhiên, trên giảng đường Đại học, sinh viên giống như cô còn nhiều, rất nhiều, giảng viên chỉ lo giảng bài, chỉ cần trong lớp không có tiếng huyên náo, họ cũng sẽ không để ý.
32 Ngày hôm sau, Học viện mỹ thuật thành phố. Môn đầu tiên hôm nay là lịch sử mỹ thuật phương tây, Liễu Nguyên Tân mỗi lần lên lớp môn này đều giống nhau, lúc nào cũng cắm đầu xem psp trong tay mình.
33 “ Đã. . . Tìm đủ hết rồi?” Nhà trọ, bên trong căn hộ 404, Lý Ẩn nghe các chủ hộ báo cáo. “ Đúng,” Hoa Liên Thành lấy một tờ giấy giao cho Lý Ẩn, nói:” Đã tìm ra thêm ba căn hộ mới có chủ khác.
34 Đêm khuya. Trên chiếc máy bay thương mại bay từ thành phố Nagoya, Nhật Bản đến thành phố K, Trung Quốc, có hơn ba trăm hành khách. Lúc này, phần lớn mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
35 “ Các người. . . ” Tông Viêm Chu sắc mặt âm trầm cúp điện thoại, nói:” Đây chỉ là cái đĩa dỏm thôi, gạt được ai chứ? Cái “ Nhà trọ” gì đó chắc chắn là căn cứ tà giáo đúng không?” “ Thôi được rồi.
36 Ryoko lúc nào cũng hối hận, lúc trước, đáng lẽ không nên cùng đại ca đi Kamakura. Quê của Ryoko, chính là Kamakura. Cô chỉ muốn đi bái tế cha đẻ của mình một lần mà thôi, những năm qua, đều là bái tế ở trong phòng.
37 Sau khi An Tử chạy ra khỏi khu cư xá, vì quá hốt hoảng nên cứ cắm đầu chạy loạn mà không có bất cứ mục đích gì. Hiện tại cả nhà lẫn trường học đều không thể về được a! Rốt cục phải trốn đi đâu đây? Cũng may đã chạy ra đến đường cái, cảm giác sợ hãi đã giảm bớt rất nhiều.
38 Lý Ẩn lo lắng nói:” Trước mắt, hay là thảo luận một chút, xem làm thế nào tìm ra sinh lộ lần này a. ” “ Sinh lộ hả?” Doanh Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Lý Ẩn, sau một lúc, nói:” Mấy ngày tiếp theo bọn chúng không những không thể trở về nhà trọ, thậm chí đến gần cũng không thể.
39 Tông Viêm Chu tức khắc sợ đến hồn phi phách tán, lập tức quay đầu lại, bung chân bỏ chạy! Đại khái chạy ra xa hơn 10m, nó quay đầu lại nhìn một cái, thì thấy thân hình “Khang Âm Huyến” kia bắt đầu uốn éo kỳ quái.
40 Đêm khuya, hơn 11h. Norihiko vào Ryoko rốt cục về tới Nagoya. “ Không ngờ đã muộn như vậy. ” Odakiri Norihiko đang lái xe nhìn con đường phía trước, nói với Ryoko ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh:” Bất quá, cuối cùng cũng đã về tới rồi.