81 Ăn xong bữa sáng, bốn người lập tức cầm lấy bọc hành lý của mình , hướng về thôn Nhạn Đề thần bí quỷ dị trong truyền thuyết kia mà xuất phát. Bởi vì xuất phát từ lúc còn rất sớm, lần này xe đến chân núi khi mới qua tám giờ mà thôi.
82 Từ lão bà hòa ái nhìn bốn người, nhìn thế nào cũng không giống một người đại gian đại ác. “Từ lão bà… …bà… …không có cách nào cứu được họ ra sao?” Kỷ Nhan hỏi, cô chỉ muốn dùng cách thức bình an nhất để cứu Lăng Hạo ra, không để cho anh ta phải chịu đựng một tia nguy hiểm nào nữa.
83 Kỷ Nhan đang bước chân đi bị Dịch Đạo ôm đồm kéo lại. Hắn nhẹ giọng nói với Kỷ Nhan: “Cẩn thận một chút, tôi sẽ đi đằng sau cô. ” Kỷ Nhan nhìn Dịch Đạo, vô cùng tín nhiệm mà gật gật đầu.
84 Đi chưa được mấy bước về phía trước, lại thấy xuất hiện một lối rẽ nữa. Phải đi về hướng nào đây ? Thợ săn đang do dự, chuẩn bị hướng bên trái để đi. “Không đúng!” Bách Phú đột nhiên kêu lên, “Tôi cảm thấy được nên đi về hướng bên phải !” Thợ săn quay đầu lại nhìn Bách Phú một cái, hơi giật mình, sau đó thật sự nghe lời cô hướng về bên phải mà đi.
85 Sự lo lắng của Bách Phú quả nhiên không phải dư thừa, ngay tại lúc cận kề hôn ước của hai người họ, mâu thuẫn đã bạo phát. “Không, ta không muốn cưới Thúy nhi!” Sở Phương kiên quyết nói với phụ thân của Thúy nhi, “Ta, đã có nữ nhân mình yêu, Thúy nhi gả cho ta sẽ không có hạnh phúc.
86 Tuy nhiên, nước mắt thống khổ của Thúy nhi cũng không làm cho Sở Phương có một chút dao động nào. Hắn hoàn toàn không thèm để ý mà quơ quơ cuộn da người trong tay, thản nhiên hướng về phía phụ thân Thúy nhi : “Nói cho ta biết, trên cuộn da người này tại sao lại không có đến một chữ? Là ngươi đã lừa gạt tất cả tộc nhân phải không?” Phụ thân Thúy nhi cười lạnh, nói: “Ngươi cho là tất cả mọi người đều có thể mở ra được cuộn da người này sao? Nhất định phải là nhân tài mà cuộn da người này chỉ định mới có thể nhìn thấy được nội dung bên trong ! Ngươi cầm nó cũng không có tác dụng, nhanh đưa nó thả lại từ đường cung phụng, đừng tái phạm thêm sai lầm lớn hơn !” Sở Phương khinh thường cười một cái, hỏi ngược lại: “Nếu ta không để trở lại, ngươi muốn như thế nào?” “Ngươi!” Phụ thân Thúy nhi tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, “Sở Phương! Đúng vậy, ở thôn Nhạn Đề này thì pháp lực của ngươi cao nhất, song những pháp lực cùng oán khí bám trên cuộn da người này không phải thứ ngươi có thể khống chế được, trước khi gây nên sai lầm lớn hơn, mau đi trả lại đi!” “Không được!” Chỉ có hai chữ này theo hàm răng Sở Phương đi ra.
87 Nhìn thấy phụ thân Thúy nhi cả người đầy máu bò về phía mình , Sở Phương trong lòng dâng lên đau xót, chuyện cũ từng việc từng việc hiện lên trước mắt hắn.
88 “Bách Phú, vậy… …cô không phải cũng không đi được nữa hay sao?” Lăng Hạo lo lắng nói, anh ta thật sự không hy vọng lại phải hy sinh thêm một người nữa.
89 Vừa tới cửa, Tần lão gia tử dường như đã biết mấy người họ sẽ đến, sớm đã chờ đợi ở trước cửa. “Các ngươi đã đến rồi… …” Nhìn thân thể run lẩy bẩy của Tần lão gia tử, với ý cười thoải mái trên gương mặt đầy những vết tích, thân thể khô quắt của Từ lão bà lại như đang ở trước mắt bốn người họ mà lay động vậy.
90 Bách Phú và Thợ săn vất vả để đợi cho đến khi cục cảnh sát trả lại thi thể của Tần lão gia, nhưng nhất định sẽ phải hoả táng. Lại qua một phen bị gây sức ép nữa, hai người họ nghĩ rốt cuộc đã có thể đem thi thể Tần lão gia tử và Từ lão bà mai táng cùng một chỗ.
91 Anh Đào chuyển về nhà, Bách Phú lập tức vui vẻ lên rất nhiều. Chỉ là, mắt thấy Anh Đào ngày qua ngày gầy yếu đi, gương mặt đầy những vết thương, mỹ mạo không còn nữa, Bách Phú vẫn là không thể không suy nghĩ.
92 Ngày hôm sau trên báo lại thấy xuất hiện tin tức trước đây đã từng xuất hiện : phụ nữ có thai mất tích! Sao lại là phụ nữ có thai chứ ? Những phụ nữ có thai rốt cuộc có cái gì bất đồng, bị treo trong cổ mộ cũng là họ, hiện tại mất tích cũng họ ! Haiz, thế giới này sao lại hỗn loạn thế này? Bách Phú vô tình ngẩng đầu lên, lại tiếp xúc với ánh mắt đầy nhiệt tình của Lăng Hạo.
93 Vú Từ chuẩn bị một bàn lớn đầy đồ ăn, tuy rằng đều là đồ chay, nhưng món nào cũng rất ngon, hơn nữa còn rất có hương vị. Mọi người vừa ăn, vừa thân thiện trò chuyện.
94 “Nhất định phải làm như vậy sao?” Bách Phú bất đắc dĩ hỏi. “Phải” Lăng Hạo dùng khẩu khí không thể cãi lại nói. “Nhưng hiện giờ cô ta … …” “Bách Phú , tôi biết cô rất lương thiện.
95 * Diễm Ngộ : Diễm là đẹp đẽ + Ngộ là gặp gỡ = tạm dịch là cuộc gặp đẹp đẽ Trải qua chuyện khôi hài khó gặp được ở khách sạn, Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan cũng coi như đã gần như chiến tranh lạnh.
96 Quả đúng như trong dự đoán, Lăng Hạo lại đến tìm Bách Phú. Không sợ, đến thì cứ đến ! Bách Phú bày ra một bộ dáng dũng cảm thấy chết không sờn, nhìn thẳng vào Lăng Hạo: “Có việc gì sao ?” Lăng Hạo đột nhiên cười vang: “Cô cũng có tài thật, tôi lần đầu tiên thấy có người nói chuyện như thế với Ỷ Lệ đấy, ha ha, thật sự rất thú vị.
97 Sau khi mua chiếc váy kia, Bách Phú mới hoàn toàn địa thanh tỉnh lại. Cô chán nản nhìn thứ đồ trong tay mình, một cái váy ước chừng đã tiêu hết hai ba tháng tiền lương này, tự nhiên đến ngay cả thử một chút cũng không có dũng khí.
98 Dự cảm của Bách Phú quả là rất chính xác, kể từ lần sau khi Lăng Hạo vượt ranh giới mà bảo vệ cô, những ngày tháng sau này đã không còn dễ chịu chút nào nữa, giờ đến ngay cả việc thuộc về văn thư hoặc nhân viên phục vụ cũng đổ lên cho cô đảm nhiệm.
99 Một thân ảnh mặc một thân váy búp bê trắng giống hệt như Ỷ Lệ xuất hiện. Nhìn thấy thân ảnh này, khiến mọi người ở nơi đó đều nhất thời sửng sốt. Cô gái này là ai? Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi giống nhau.
100 “Sao không đi ăn cái gì thế? Anh đói bụng lắm rồi. ” Trương Dương bất mãn nhỏ giọng than thở, vất vả lắm mới chờ được bang nữ nhân kia tan đi, Bách Phú lại vẫn không chịu cùng với anh ta đi qua bên kia ăn gì cả.