1 Ngày lạnh giá nhất của mùa đông năm nay, hoàng hôn còn chưa xuống, nhiệt độ đã xuống dưới âm 10 độ vậy mà bàn tay Na Lan đang đẫm mồ hôi. Cô đang lang thang trong một ngôi “làng ma” thứ thiệt.
2 Na Lan chẳng buồn chiêm ngưỡng diện mạo con người này làm gì, nhưng với khoảng cách gần như thế cô chẳng thể quay mặt đi. Đó là một khuôn mặt thanh niên bình thường, tuổi không quá 30.
3 Băng qua đống gạch ngói đổ nát, đến trước một nhà kho tồi tàn, Số Mười Ba đẩy Na Lan vào trong một chiếc xe khách nhỏ ChangHe Suzuki han han gỉ gỉ. Chỉ có phép lạ xuất hiện chứ Na Lan chắc chắn trở thành con tin tiếp theo rồiTrước đây, Na Lan không bao giờ tin vào điều diệu kỳ.
4 Trước khi bị tuyết phủ kín người, Na Lan tỉnh, thấy toàn thân đau nhói như kim châm. May là hai chân vẫn cử động được không cô đã nghĩ xương cốt mình nát hết rồi.
5 Trên mặt đất khẽ có tiếng rên, người đó xem ra vẫn chưa chết, nhưng cũng chẳng thấy sức sống. Lưỡi rìu hạ xuống, vọng lên một tiếng “hự” rồi không nghe được tiếng rên rỉ gì nữa.
6 Trên tường dán một đoạn báo cắt từ tờ “Tân Giang báo” với tít giật gân “vụ huyết án đầu năm – một thiếu nữ tàn đời vào ngày thứ bảy đen tối, vụ bắt cóc giết con tin nghiêm trọng tại Giang Kinh”.
7 Nhạc Thiều Hoa bỗng bế Na Lan lên, Na Lan quát: “Anh muốn làm gì!?”“Ai bảo tôi chỉ nói miệng, tôi cũng có thể động thủ đấy…. tôi muốn cô đứng lên vai tôi, lên trên xem có đường thóat nào không?”“Na Lan đứng lên vai Nhạc Thiều Hoa, men theo vách hầm lần mò lên, nhưng một kẽ hở cũng không tìm được.
8 Tiếp đó, Na Lan dường như chỉ thấy máu bắn tung tóe. Nghệ sỹ khoái trá nói: “Này, ở đây không chỉ có mấy cái vũ khí lạnh của bọn mày, mà còn có đồ tối tân của tao đây, bỏ ra không ít tiền mới mua được đấy.
9 Tiếp đó, Na Lan dường như chỉ thấy máu bắn tung tóe. Nghệ sỹ khoái trá nói: “Này, ở đây không chỉ có mấy cái vũ khí lạnh của bọn mày, mà còn có đồ tối tân của tao đây, bỏ ra không ít tiền mới mua được đấy.
10 “Để tôi nghĩ!” Cầu Đào dùng cánh tay trái không bị trật khớp ôm đầu, đau đớn nhắm nghiền hai mắt. Cô gái nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói thật dễ nghe, nhưng Tiểu Đào này….
11 Lúc này tuyết đã ngừng rơi, sắc trời ảm đạm phản chiếu màu tuyết, bóng dáng một con dã thú cô độc. Chính là con chó hoang đã gặp ở đống đổ nát, sau đó lại gặp ở địa bàn của tên Nghệ Sỹ, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?Na Lan bỗng tỉnh ngộ, đây là con chó Cầu Đào nuôi.
12 “Vậy tên Nghệ Sỹ cũng là một trong những kẻ giả mạo?”“Chí ít cũng là một fan hâm mộ. Từ cuối tháng mười năm ngoái, tiếng tăm với tôi như thế là đủ rồi nên đã quyết định gác kiếm một thời gian.
13 Cơ thể Nhạc Thiều Hoa từ từ đổ sụp xuống. Hắn thử bóp cò thêm một lần nữa, có tiếng lên đạn cạch cạch nhưng không có đạn bắn ra. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào con dao trong tay Na Lan.