361 Lão nhân Mặt trắng không râu là Lưu Cẩn, nội tướng Đại Minh quyền khuynh triêu dã uy danh hiển hách, với thân phận hiện giờ của Lưu Cẩn, chưởng quầy của Phúc Tân lâu tất nhiên không thể tới gần hắn nửa bước, Lưu Cẩn gây thù oán nhiều, thường ngày xuất hành hộ vệ rất sâm nghiêm.
362 Mặt già của Lưu Cẩn run rẩy, trong mắt sát khí lóe lên. Bốn nữ tử ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết là ai bỗng nhiên cười một tiếng, rồi tất cả đều cười rộ lên.
363 Nha môn Binh bộ vẫn bình tĩnh và bận rộn như thường ngày. Lưu Đại Hạ ngồi sau án thư nội đường, nhíu chặt đôi mày, duyệt duyệt công hàm trước mặt, bút trong tay thỉnh thoảng lại viết vài nét lên công hàm rồi sau đó khép lại, đặt sang một bên.
364 Giọng nói của Trương Thải càng trầm thấp: "Tần Kham muốn lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, ở chỗ Lưu Đại Hạ húc phải đinh, sau sự kiện đó, Lưu công không ngại thì nghĩ lại xem, pháo Phật Lãng Cơ dưới sự dốc sức thi hành của Lưu công, chế tạo cục bắt đầu lượng sản, Lưu Đại Hạ đắc tội với Tần Kham cũng bị Lưu công tự tay lật đổ, hiện giờ Lưu Đại Hạ bị ép phải trí sĩ, các đại thần chửi mắng Lưu công, thậm chí người nhục mạ Lưu công cũng không ít, phía sau những chuyện loạn hoa mê nhãn này, Tần Kham chưa từng lộ mặt, nhưng chuyện hắn muốn làm thì Lưu công đã giúp hắn làm hết rồi.
365 Báo Phòng!Tần Kham nghe thấy hai chữ này thì ngây ra hồi lâuCung điện khiến vô số đại thần thóa mạ, khiến sách sử thế hết sức trào phúng, nó cuối cùng vẫn đi lên vũ đài lịch sử.
366 Lưu Cẩn vội vàng nói: "Bệ hạ, Tả Đô ngự sử này không thể tùy tiện xếp vào được, ngài biết được, Đô Sát viện đều là ngôn quan, tính tình thối của đám gia hỏa này bệ hạ cũng kiến thức rồi, lão nô mặc dù nắm ti lễ giám, nhưng đối với Đô Sát viện, lão nô trước nay đều kính nhi viễn chi, Tả Đô ngự sử bỏ trống rốt cuộc do ai thế vào, đều do nội các và Lại bộ đình nghị quyết định, lão nô nếu dám nhúng tay, e là sẽ bị đám ngôn quan này mắng cho như tưới máu chó vào đầu.
367 Thế là, khi Lưu công công gào khóc, các đại thần trên kim điện liền dừng khóc ngay, tốp năm tốp ba tản đi, vứt lại Lưu công công một mình đứng trên điện, một mình cảm thụ cảm giác tích mịch.
368 Cảm giác của Đỗ Hoành đối với tên con rể Tần Kham này có chút phức tạp, rất khó để hình dung. Nghĩ Đỗ Hoành là tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị chính nhi bát kinh, sau khi đỗ đạt thì ở trong Hàn Lâm viện chịu khổ tám năm kiếm tư lịch mới được phóng ra ngoài làm quan, làm tri huyện thất phẩm ba năm mới được đặc biệt thăng chức làm tri phủ, thuận tiện lĩnh chức suông là Nam Kinh giám sát ngự sử.
369 Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành đều rất xấu hổ. Lưu công công gần đây hấp tấp tra sổ sách phạt tham quan, bận rộn xét nhà. Đương nhiên, quy củ hiện giờ của Đại Minh hơi có thay đổi, tài sản tịch thu sau khi xét nhà không hề sung về quốc khố, mà là sung về khố phòng của Lưu phủ.
370 Nói chuyện với Tần Kham có một hiệu quả rất thần kỳ, không nói tới hai câu là giận ói máu, đã thế lại không phát tác được, phần lớn đều chỉ có thể về nhà cạo tường.
371 Ai là hổ ai là lừa, một năm trước kinh sư đã sớm có định luận. Sự hiểu biết của Nghiêm Tung đối với Lưu Cẩn có thể nói là rất kỹ càng, Lưu Cẩn quả thật là kẻ ngu dốt, đông cung mười năm hầu hạ Thái tử, một khi đắc thế thì không coi ai ra gì, nhưng hắn không có kinh nghiệm quan trường phong phú, không có bản sự đấu đá lẫn nhau trên triều đình, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào, chỉ có sự sủng tín của Chu Hậu Chiếu, hắn lợi dụng rất đầy đủ sự sủng tín này, chuyển hóa nó thành quyền thế ngút trời.
372 Tần Kham ngây ra một lát, liền minh bạch ý tứ của Kim Liễu. Từ trong lời nói của Kim Liễu Tần Kham nghe ra được ý tứ bên trong, áp lực mà Đỗ Yên hiện giờ phải chịu đã rất lớn rồi, loại áp lực này tất nhiên đến từ cái bụng của Kim Liễu.
373 Lý Đông Dương nghe thấy những lời này, hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ. Mấy ngày nay chịu đủ khinh bỉ, chịu đủ khuất nhục, thậm chí mất tiết tháo đi lấy lòng hoạn quan, chỉ để hết sức chống đỡ sự phồn hoa phục hưng của Hoằng Trị, cứu vớt thịnh thế mà quân thần đời trước cố gắng cả đời gây dựng.
374 Tần Kham đoạt lấy giấy từ Tống chưởng quầy bên cạnh, cười dài đọc: "Tống Phúc Cẩm, nam, nguyên quán Sơn Tây Thái Nguyên, hiệu buôn tên là "Phúc cẩm ký", lấy đồ da làm chủ nghiệp, năm Hoằng Trị thứ mười hai dựa vào Hộ bộ chủ sự Lưu Ứng Đích, hối lộ hai vạn lạng bạc, hai mỹ tỳ, mười tấm cổ ngọc, mười hai viên Tẩu Bàn đông châu, chậc chậc, chơi lớn! Năm Hoằng Trị thứ mười ba, Tống Phúc Cẩm buôn ba vạn cân gang xuất quan, đưa vào thảo nguyên đại mạc, giao dịch với các bộ lạc lớn nhỏ như Thát Đát, Đóa Nhan, Ngoã Lạt, dùng gang để đổi lấy da bò da dê, kiếm lời rất lớn, từ đó về sau, Tống Phúc Cẩm lấy đây làm nghề, cho đến tháng chạp nguyên niên Chính Đức, tổng cộng buôn lậu hơn hai mươi vạn cân gan, gia sản trăm vạn.
375 Chính sự xong xuôi, Tần Kham dưới sự vây quanh của các thị vệ đứng dậy chuẩn bị đi. Còn những thương nhân trong nhã các này, Tần Kham chẳng buồn nhìn lấy một cái.
376 Thanh danh của Chu Hậu Chiếu trong lịch sử rất không ra gì, đặc biệt là liên quan tới phương diện nữ nhân. Trong truyền thuyết năng lực của Chu Hậu Chiếu kinh người, hơn nữa dục vọng rất cao, cải trang rời cung chơi trò dân gian, phần lớn là đi săn diễn, hơn nữa rất hay.
377 Lưu Cẩn quang vinh thụ thương. Từ sau khi lên làm ti lễ giám chưởng ấn, Lưu công công sống an nhàn sung sướng, cuộc sống hoa lệ cẩm y ngọc thực, rất ít gặp phải sự đối xử vô nhân đạo như vậy.
378 Mười tờ giấy vay nợ của đóng dấu của ti lễ giám truyền tay một số vị quan viên trong kinh sư. Một tờ đều viết rõ vay ba mươi vạn lượng, mười tờ cộng lại là vừa tròn ba trăm vạn lượng, chỗ bạc này là do Sơn Âm Hầu Tần Kham ra mặt cướp đoạt.
379 Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, không vừa ý thì nửa cầu cũng nhiều. Đỗ Hoành và Tần Kham tuy là bố vợ con rể, nhưng nếu luận về tiếng nói chung thì thật sự rất thiếu thốn, hai người ngồi với nhau mặc ai nấy uống, mỗi người đều mang tâm tư riêng.
380 Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy sự kích động vừa rồi của mình là vô nghĩa, cơ bản là đàn gảy tai trâu. Rất nhiều năm rồi chưa từng làm chuyện ngu xuẩn như vậy.