81 Tiêu Vân Trác để sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Thường Hy, đôi môi cong lên, nói: “Cô lặp lại một lần nữa? Cô có biết ăn nói hỗn xược với Thái tử là phạm vào tội chết không?”Trong lòng Thường Hy rơi lộp bộp vài cái, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét, nhìn Tiêu Vân Trác, hận không thể gặm xuống của hắn một miếng thịt, cắn răng nói: “Đó cũng là do ngươi ép! Bộ dáng của ta như vậy ngươi cũng không phải chưa từng thấy, hôm nay ngược lại lại nói quy củ, trước kia cũng không thấy ngươi nói qua!”Thường Hy rốt cuộc không dám quá càn rỡ, vì thế lời nói phẫn hận từ trong miệng nàng phát ra giống tiếng mèo kêu một dạng, một chút lực uy hiếp cũng không có.
82 Nghe được tiếng hô to kia, mắt Thường Hy sáng lên, đợi khi phục hồi lại tinh thần muốn cùng Ngũ Hải nói chuyện lại phát hiện ngay cả một bóng người cũng không có, chạy trốn khá nhanh, Thường Hy thầm nghĩ trong lòng.
83 Thường Hy đi theo sau lưng Tiêu Vân Trác, ghé đầu ra nhìn, chỉ thấy đứng đồng loạt ở cửa Triêu Huy điện sáu bảy đóa kiều hoa, từng người một ăn mặc cung trang rực rỡ, chẳng qua là cấp bậc cao thấp khác nhau nên màu sắc và chất liệu có chút khác biệt.
84 Thường Hy nhìn lướt qua, trong lòng liền thở dài một tiếng, đều là người tinh ý cả. Nàng nói mấy câu như thế, sáu người kia ngay cả một lời cũng không kiến nghị, hiển nhiên lúc này không muốn đắc tội nàng.
85 Thường Hy có chút bận tâm chuyện vừa rồi có bị người ta trông thấy hay không, nếu thật thì nàng sẽ bị ánh mắt mọi người bắn cho thành con nhím mất. Bởi vì lo lắng cho nên Thường Hy quét mắt một vòng xung quanh mới phát hiện trừ Tiêu Vân Trác cùng tiểu thái giám đi theo không còn ai khác, Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng không ở đây, đám tần thiếp đang quỳ ngoài cửa căn bản không có phát hiện biến cố vừa xảy ra, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng vỗ ngực một cái: “Cũng may, cũng may ông trời của ta a! Nếu như bị nhìn thấy thì ngày mai trực tiếp không cần sống nữa!” Nhưng là bây giờ nàng rất rối rắm, có nên nói với Tiêu Vân Trác một câu cảm ơn hắn vừa rồi cứu vãn danh dự của nàng đồng thời miễn cho thân thể nàng chịu ăn đau không đây?Thường Hy bởi vì nghĩ mấy chuyện này nên không tránh khỏi lại mất hồn, đũa ngà voi khảm bạc cầm trong tay thật lâu không có cử động, ngơ ngác đứng bên cạnh Tiêu Vân Trác, chau mày, hàm răng trắng bóng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt treo lên hai chữ khổ não.
86 Tiêu Vân Trác cũng không thèm nhìn những nữ nhân đang quỳ trước cửa, xoay người bước đi, Thường Hy lập tức bước theo, đi sau lưng Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng.
87 Thường Hy quay về phòng rất sớm, đứng tại cửa nói mấy câu với Triêu Hà rồi giải tán. Thường Hy muốn đi ngủ sớm một chút. Làm nô tỳ thật sự là không thoải mái a, không chỉ thân thể mệt mỏi, ngay cả tinh thần cũng đều rã rời.
88 Đông cung chiếm toàn bộ góc đông nam của Hoàng cung, thật ra thì đứng song song cùng Hồng Thái điện, nhưng nếu muốn đến Hồng Thái điện bên cạnh Trường Nhạc điện thì phải đi vòng qua một đoạn đường rất dài.
89 “Ngũ hoàng tử phi thật là khiến người ta bội phục! Nô tỳ thân phận ti tiện, nhưng Ngũ hoàng tử phi không phải là đang cùng nô tì nói chuyện sao? Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử phi cũng cam chịu hạ tiện?” Thường Hy không chút nào nhu nhược nói, trên mặt mang theo nụ cười thỏa đáng, nhưng lời nói ra lại khiến kẻ khác run lên.
90 Thường Hy sửng sốt, cả kinh thất sắc. Tiêu Vân Bác tên khốn kiếp này đúng là đổi trắng thay đen, lúc ấy rõ ràng có nhiều người như vậy trông thấy La Thúy Yên muốn hại nàng, đem nàng đẩy xuống bậc thang, hiện tại hắn cư nhiên đẩy tội danh mưu sát này lên đầu nàng, tránh cho lát nữa Hoàng đế lão tử hỏi đến hắn cũng bị dính líu.
91 Tiêu Vân Bác hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy một cái, quay đầu lại liếc La Thúy Yên, lạnh lùng nói: “Vẫn chưa chịu dậy? Nhìn xem đã thành cái dạng đức hạnh gì?” Nói xong thế nhưng phất tay áo bỏ đi để lại một mình La Thúy Yên.
92 Vãn Thu cũng là gấp đến độ không có cách nào, nhìn Thường Hy nói: “Vậy phải như thế nào mới tốt? Hoàng hậu nương nương qua đời sớm, Thái tử gia những năm gần đây cũng là thận trọng bước đi, lúc nào cũng phải cẩn thận, chỉ sợ người khác bắt được nhược điểm.
93 Lời này vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi, nhận tội cũng chính là gỡ tội ình. Sắc mặt Hoàng thượng biến hóa, nhìn Thường Hy quát lên: “Thật nhanh mồm nhanh miệng, ý của ngươi là Ngũ hoàng tử phi cố ý đẩy ngươi xuống hay sao?”“Phụ hoàng, con dâu không có, con dâu thật không có làm như vậy! Kính xin phụ hoàng minh xét, lúc ấy chính là Ngu Thường Hy có ý đồ xấu muốn đem con dâu đẩy xuống, con dâu mới sẩy tay đẩy ngã Ngu Thường Hy, không ngĩ tới tiện tỳ này lại cư nhiên kéo cả con dâu đi xuống, con dâu thất kinh lại làm liên lụy đến đại tẩu.
94 Chân mày Hoàng thượng cau lại, thản nhiên nói: “Nói đi!”“Tạ phụ hoàng!” Lệ Bình hành lễ, lúc này mới đứng thẳng lên tiếp tục nói: “Lúc ấy con dâu ngay tại bên cạnh, con dâu có thể chứng minh Ngu Thường Hy không có nói sai, chữ chữ câu câu đều là lời thật, đúng là Ngũ đệ muội nói năng lỗ mãng trước, ngầm hạ độc thủ ở phía sau, con dâu nhìn thất rất rõ ràng.
95 Hoàng đế phán một câu hiểu lầm, cũng không truy cứu tội của Ngũ hoàng tử phi, thật ra thì cũng bỏ qua Thường Hy vô lễ, một câu nói nhẹ nhàng linh hoạt đem chuyện này bỏ qua như chưa từng có gì xảy ra, cũng không cho phép mọi người được nghị luận cũng chính là đại biểu cho việc chuyện này từ đây chấm dứt, về sau nếu có người dám lật lại chỉ sợ là sẽ đầu rơi xuống đất.
96 Lúc Thường Hy ra khỏi đại điện đã sớm không có một bóng người, không biết vì sao cảm giác trong lòng không được thoải mái. Nàng cho là sẽ có người chờ nàng, dù là một người cũng được, nhưng là trừ tiếng gió lướt yên lặng thì cái gì cũng không có.
97 Thường Hy vội vàng tiến lên quỳ trên mặt đất, dập đầu hành lễ, vạn phần cung kính nói: “Nô tỳ Ngu Thường Hy tiếp chỉ!”“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngu Thường Hy trời sinh tính thông tuệ, biết tiến biết lùi, hành sự hào phóng thỏa đáng, ngôn ngữ cung kính khiêm nhường, quả thật là tấm gương cho cung tỳ trong hậu cung.
98 Trịnh Thuận vội vàng nói: “Phải không a, Thái tử gia sao có thể không có người phục vụ, Đại tổng quản đi trước đi, ta ở đây coi chừng!”Ngũ Hải cười ha ha, đưa tay nhéo lỗ tai Trịnh Thuận nói: “Con khỉ nhà ngươi, đừng cho ta không biết ngươi có chủ ý gì, muốn đi nghe lén? Ngươi đừng có nằm mơ, không muốn mạng nhỏ rồi hả?”Trịnh Thuận thấy Ngũ Hải nói toạc ra thế, cười hắc hắc nói: “Nô tài đây không phải là tò mò một chút sao? Tổng quản cũng biết đấy, Thái tử gia đối với Ngu thượng nghi kia tựa hồ có chút không giống với những người khác.
99 Khóe miệng Tiêu Vân Trác giật giật, miễn cưỡng nhìn Thường Hy nói: “Chỉ trích sau lưng thánh giá, cô có biết đây là tội chết?”Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, hai tay nắm chặt thành quyền hận không thể đấm cho hai mắt hắn biến thành màu đen.
100 Lời nói vừa ra khỏi miệng sắc mặt Thường Hy liền biến hóa, chặt chẽ bưng kín miệng mình, nàng làm sao có thể nói cha ruột người ta như vậy đây? Huống chi còn là cửu ngũ chí tôn, lần này thật gay rồi! Thường Hy không đợi Tiêu Vân Trác nổi giận, chiếm lấy tiên cơ quỳ xuống, lập tức nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ to gan lớn mật, nô tỳ chỉ là thuận miệng nói ra, kính xin Thái tử gia thứ tội, nô tỳ thật biết sai rồi!”“Thuận miệng?” Tiêu Vân Trác thật sự có chút tức giận, những lời như vậy nếu như lỗ mãng, sơ ý nói trước mặt người ngoài thì đó chính là tội diệt tộc, ngay đến hắn cũng sẽ bị liên lụy, cho nên giọng điệu có phần không tốt.