121 Thường Hy nhìn ngọc bài Bàn Long trong tay, còn chưa có phản ứng kịp, không nghĩ tới Hoàng thượng lại giao ngọc bài cho nàng chính là vì để nàng ra vào cửa cung dễ dàng.
122 Rạng sáng ngày hôm sau Thường Hy thức dậy thật sớm. Triêu Hà cùng Vãn Thu hầu hạ Thường Hy rửa mặt xong, lúc dùng đồ ăn sáng, Thường Hy kéo hai người cùng ngồi xuống nói: “Không có người ngoài thì ngồi xuống cùng ăn đi!”Triêu Hà cùng Vãn Thu từ chối không được lúc này mới ngồi xuống.
123 Ánh mắt Thường Hy sáng lên, hé miệng gọi: “Tứ Thần ca ca!”Nam tử kia nghe vậy thì dừng bước chân, quay lại nhìn về phía Thường Hy. Chỉ thấy nam tử kia làn da nhẵn nhụi, so với nữ tử bình thường còn đẹp hơn, hai hàng lông mày sắc bén như đao phong nhưng lại nhìn không ra một tia lệ khí, mắt không lớn nhưng cực kỳ sáng rỡ, tất cả hợp lại thành bộ dáng khiến người ta không thể không bị hấp dẫn.
124 Vừa nghe đến thanh âm này, Thường Hy sợ hết hồn, theo bản năng buông lỏng ống tay áo Chương Tứ Thần ra. Nhất thời, Chương Tứ tTần có chút mất mát, theo ánh mắt của Thường Hy nhìn lại, chỉ thấy người tới vóc dáng cao ráo, lãnh đạm như sương, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc, nổi bật trên đó là hai hàng lông mày đem nhánh cùng với đôi mắt lạnh lẽo thế nhưng làm cho hắn không khỏi run lên.
125 Biến hóa của Thường Hy, bản thân nàng không phát hiện ra nhưng là mọi người xung quanh nàng lại cảm thấy rất rõ ràng. Thường Hy giơ tay nhấc chân đã không còn là tiểu hài tử thiên chân đáng yêu như trước kia nữa, điều này khiến ọi người nói không nên cảm giác gì, vừa vui lại vừa buồn.
126 Tiêu Vân Trác cùng Ngu Thụy Lân vào thư phòng đơn độc mật đàm hơn một canh giờ. Thường Hy không biết bọn họ đang nói cái gì, thậm chí nghe lén cũng không được nghe, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
127 Tiêu Vân Trác thật rất muốn đả thông tư tưởng cho Thường Hy, nhưng là không hiểu vì sao lời đến khóe miệng lại không thể xuất khẩu, chẳng lẽ để cho hắn đối với Ngu Thường Hy nói, tiểu nha đầu tôi thích cô? Kia trực tiếp để cho hắn chết đi, hắn lớn như vậy còn chưa có làm qua việc này.
128 Triêu Hà cùng Vãn Thu chưa biết Thường Hy có kế hoạch gì, cười hỏi tới: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tính toán thế nào để đối phó bọn họ đây?”Thường Hy nhìn Triêu Hà nói: “Triêu Hà, muội không phải muốn báo thù cho Hoa Nương sao? Lần này có cơ hội uội xả nỗi giận này, có vui hay không?”Triêu Hà không nghĩ tới Thường Hy sẽ nói như vậy, dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi, nhìn Vãn Thu một cái rồi hỏi tới: “Ngu tỷ tỷ, chuyện này là thật sao?”Thường Hy gật đầu một cái, nhìn hai người nói: “Họ muốn hãm hại ta, ta dĩ nhiên không thể ngồi chờ chết.
129 Lại nói trong lòng Thường Hy rối bời không biết nên giải thích thế nào với Tiêu Vân Trác, đứng ở ngoài cửa thật lâu cũng không dám bước chân vào. Nam nhân mà, đều thích nữ nhân ngây thơ thuần khiết, như nàng một bụng đầy ý nghĩ xấu, chỉ sợ hắn sẽ nghi kỵ nàng không thôi!Ở bên này Trịnh Thuận trông thấy Thường Hy cứ đứng mãi ở ngoài cửa mà không vào, trong lòng âm thầm hoài nghi nhưng là lại nhớ đến trước kia Thường Hy ở trước mặt Tiêu Vân Trác không cùng một dạng với bọn họ, cho nên cũng không tiến đến hỏi thăm mà lặng lẽ tránh đi.
130 Thánh chỉ hạ xuống, Cẩm Hoa hiên lập tức náo nhiệt hẳn lên, cung nhân đi lại không ngừng, đem tất cả đồ vật đổi thành mới, lớn như gia cụ, nhỏ như ly trà.
131 Thường Hy càng phát tò mò, liên tục không ngừng hỏi tới: “Ngươi nói mau a, nàng ta đùa giỡn cái thủ đoạn gì?”Lệ Bình nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm, nhớ lại tình hình ngày đó, khẽ thở dài nói: “Yến thưởng hoa hôm đó chuẩn bị kết thúc, Mạnh Điệp Vũ cố tình vào thời điểm kia tìm Nhị hoàng tẩu nói chuyện, họ đứng chỗ cầu cửu khúc mà muốn đi ra khỏi viện thì phải qua đường đó.
132 Thời điểm Thường Hy trở lại Đông cung, sắc trời đã nhá nhem tối, cả người mệt mỏi muốn chết, suốt ngày hôm nay phải quan sát đám thợ được thuê đến làm lầu trúc, đôi mắt nàng vô cùng mỏi mệt.
133 Ngũ Hải nghe vậy thần sắc hơi động, nhưng là ngay sau đó lại nói: “Nói như thế quả thật không sai, ngươi suy tính cực kỳ chu đáo, cực kỳ…” Nói tới chỗ này, Ngũ Hải hiển nhiên có chút do dự, Thường Hy vừa thấy liền lập tức nói: “Chu tổng quản cảm thấy không có việc gì là tốt rồi, là ta buồn lo vô cớ.
134 Khoảng cách đến đêm thất tịch chỉ còn ngắn ngủi hai ngày nữa, Thường Hy xoay như chong chóng, thật may là còn có Triêu Hà cùng Vãn Thu giúp một tay. Còn có Vương mama ở Vĩnh Hạng cung nhớ đến tình cũ, thời điểm Thường Hy tìm đến liền tự mình giao cho nàng mượn hai mama.
135 Phòng ngủ của Tiêu Vân Trác trong Doanh Nguyệt điện nằm ngay sát trong thư phòng. Phòng không lớn, chủ yếu là để cho Tiêu Vân Trác nghỉ ngơi tạm thời sau khi xử lý công việc mệt mỏi.
136 Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, không vui hỏi: “Tại sao?”Thường Hy hít sâu một hơi, cố đè nén khuynh hướng bạo lực trong lòng xuống, đơn giản treo lên một nụ cười nhạt nói: “Hồi bẩm Thái tử gia, nếu ngài thực sự hưng sư động chúng, chẳng phải rất rõ ràng nói cho người khác biết bọn họ động tay động chân bị chúng ta phát hiện? Này há lại khiến ta rơi vào bị động? Nô tỳ biết Thái tử gia có lòng nghĩ cho nô tỳ, như vậy là đủ rồi, chuyện này giao cho nô tỳ tự mình đi làm, Thái tử gia chỉ cần phân cho nô tỳ hai người bơi lặn giỏi là được!”Thần sắc Tiêu Vân Trác dần dần thả lỏng, không còn bén nhọn như vừa rồi nữa, từ từ nói: “Phụ hoàng đem chuyện này giao cho cô cùng Tam hoàng tử phi, buổi tối ngày mai là tổ chức thất tịch yến rồi, về lý mà nói thì ta và Tam ca cũng phải theo ra đó nhìn một chút mới phải.
137 Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,Mấn vân dục độ hương tai tuyết. Lãn khởi hoạ nga mi,Lộng trang sơ tẩy trì. (Bồ Tát Man kỳ 1- Ôn Đình Quân)(Dịch thô: Núi nhỏ trùng điệp ánh vàng tắt.
138 Thường Hy vội vàng nhấc chân nghênh đón, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia, tham kiến Mạnh tiểu thư!”Tiêu Vân Trác cẩn thận dò xét thần sắc Thường Hy, chỉ thấy trán nàng mang theo một tia tức giận, mặc dù hết sức che giấu nhưng là Tiêu Vân Trác đối với Thường Hy chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu rõ, lại nghĩ tới lời Vãn Thu nói, nhưng ngay cả trong lòng quan tâm trên mặt vẫn như cũ thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”“Ngu Thượng nghi mau đứng dậy đi, ta không dám nhận đại lễ như vậy, sau này còn cần Ngu Thượng nghi chăm sóc mới đúng!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên một bước đỡ Thường Hy, trên mặt nở nụ cười e sợ.
139 Tiêu Vân Trác bực mình, nhìn Thường Hy cười càng phát ra rực rỡ, không hiểu vì sao nàng lại cười đến đắc ý như vậy? Tiêu Vân Trác tất nhiên không biết được một đoạn chuyện tình kia, nhưng là Mạnh Điệp Vũ lúc nào cũng ghim trong lòng, chỉ đành phải âm thầm cắn răng, ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Thường Hy.
140 “Đương nhiên nhớ, thế nhưng cùng chuyện này có quan hệ gì?” Tiêu Vân Trác cảm thấy càng ngày nói chuyện với Thường Hy càng lao lực, nữ nhân này cả ngày làm cái gì đây?Thấy sắc mặt Tiêu Vân Trác mê mang, Thường Hy thầm thở dài nghĩ chẳng lẽ nàng quá thông minh?“Nữ phò mã là nữ, nhưng lại làm phò mã, công chúa sao có thể gả ột nữ nhân đây? Chuyện này dù sao cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng, cho nên công chúa cùng với phò mã liền phối hợp tạo ra một trò đùa giỡn.