141 Trong cung cử hành yến hội không gì ngoài ăn uống phóng túng. Về phần đồ ăn giao cho Lệ Bình đảm nhận, dù sao nàng cũng có một bà mẹ chồng là Hoàng quý phi đứng sau, không ai dám làm khó nàng.
142 Minh tông rất kinh ngạc nhìn Thường Hy, không nghĩ tới nàng còn có thể ngâm thơ, biểu hiện của nàng càng ngày càng khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Xuất thân từ một gia đình thương nhân nhưng Thường Hy lại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, giống như một đóa sen thanh cao nhã trí, mở miệng cũng có thể xuất văn chương, có tiến có lùi, không có vẻ hèn mọn lại không cố tình tỏ ra cao quý, quả là bộ dáng vô cùng tốt!“Không biết Ngu Thượng nghi an bài trò hay gì đây?” Mị phi mở miệng cười, theo sát một bên Minh tông nói: “Nghe nói người Giang Nam đều là mềm mại, lả lướt, ngay cả xương cũng có thể uốn cong, thần thiếp đúng là chưa từng được gặp qua, lần này coi như được đại khai nhãn giới rồi!”Thường Hy thầm mắng một tiếng, Mị phi đúng là không lỗ nào không chui.
143 Người đầu tiên lên hiến nghệ chính là một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, yêu kiều, trong ngực ôm một chiếc đàn tỳ bà, trên người mặc bộ váy xanh nhạt, thắt lưng một sợi kim thiền ti, đầu sơ tố loan kế, trâm là một cây bích ngọc hoa mai, đuôi trâm do chỉ đỏ gắn đông châu làm thành, trong lúc chuyển động liền phát ra âm thanh đinh đang rất êm tai.
144 Sau khi Thường Hy chia tay Lệ Bình thì trực tiếp trở về sau lưng Tiêu Vân Trác. Lúc này lầu trúc đối diện đã đổi một vũ cơ Giang Nam, âm luật réo rắt hòa cùng với thân ảnh mềm nhẹ, lả lướt của vũ cơ kia dường như phiêu đãng mất hồn trong lầu trúc.
145 Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời nhớ đến chuyện mà Lệ Bình kể, lúc này cùng khi đó thật sự rất giống a… Tiện nhân kia lại muốn trước mặt bao người hại nàng, sắc mặt Thường Hy đại biến!Không đợi Thường Hy kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Mạnh Điệp Vũ kêu lên một tiếng, trong thanh âm của nàng ta lộ ra kinh hoảng, bén nhọn dường như xuyên thủng cả lầu trúc.
146 Lại nói bên này Thường Hy rơi xuống nước cũng không để bị thua thiệt. Thường Hy bị Mạnh Điệp Vũ ngáng chân cho ngã xuống, đầu dưới chân trên rơi vào trong nước, lập tức lại dùng sức kéo lấy vạt áo Mạnh Điệp Vũ cho nên mới có chuyện Mạnh Điệp Vũ cũng rơi xuống ngay sau đó.
147 Thường Hy ngồi ở trong thùng tắm, tăng thêm ba đợt nước nóng nữa lúc này cả người mới thấy hết run, nhưng là chuyện đêm nay thực sự khiến nàng không cao hứng nổi bởi vì đã trì hoãn một chuyện quan trọng nhất, “Báo hoàng ân” kia chỉ sợ đã thành công cốc rồi.
148 Thường Hy không đề phòng, lùi về phía sau mấy bước, nhìn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trong tay bị nhét vào một vật. Thường Hy kinh hoảng, lập tức mở miệng quát lên: “Ngươi là ai?”Người nọ vừa nghe liền xoay người bước đi, thân thủ nhanh chóng biến mất ở khúc quanh.
149 Thường Hy quan sát Mạnh Điệp Vũ một cái, khẽ cười nói: “Biểu tiểu thư, chuyện lầu trúc kia đến tột cùng là xảy ra cái gì, tôi không cần nói thì chắc cô cũng hiểu rõ phải không?”Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Vậy thì thế nào? Coi như cô đi khắp nơi nói tôi hãm hại cô thì có ai tin cô? Cô có chứng cớ sao?”Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ đang lộ ra răng nhỏ sắc bén, châm chọc nói: “Nếu là vì cái này tôi cũng không tìm đến chỗ cô, tôi cũng không muốn đi làm cái chuyện vô ích như vậy.
150 Thường Hy lập tức tiến lên một bước, thanh âm chứa vài tia hư nhược nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy quả thật nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nô tỳ đang hầu hạ bồi biểu tiểu thư nói chuyện, biểu tiểu thư lại hướng bên cạnh nô tỳ đi một bước, không biết thế nào thân thể lại tự nhiên lảo đảo giống như là dẫm phải vật gì.
151 Tiêu Vân Trác nào có nghĩ đến lúc ấy dưới mặt nước là nguy hiểm như vậy. Trong phút chốc hắn đột nhiên hiểu ra, dưới nước có người ắt hẳn là muốn phá các cọc gỗ một lần nữa.
152 Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, trong lúc này ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, ngay cả Mị phi vốn là người được sủng ái nhất nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt mưa gió sắp đến của Minh tông thì cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, chẳng qua là trong lòng bất an không dứt.
153 Hai người đồng thời ngã bệnh khiến cho Đông cung vô cùng bận rộn. Triêu Hà cùng Vãn Thu chỉ có thể tách ra, một phục vụ Thường Hy, một thế thân Thường Hy phục vụ Tiêu Vân Trác.
154 Thường Hy nghe lập tức đỏ bừng cả mặt, mặc dù thường ngày nàng có chút tùy hứng nhưng nghe chuyện này vẫn không thể chịu được. Phải biết đối với nữ tử danh dự là quan trong nhất, hắn lại biết trên đùi nàng bị thương, chuyện này mà truyền đi thì nàng cũng không cần mạng nữa rồi, đời này còn có thể gả đi không?Triêu Hà tựa hồ không nhìn ra quẫn bách của Thường Hy, cười hì hì nhìn nàng.
155 Thường Hy thấy tất cả mọi người bày ra dáng vẻ ngưng trọng làm cho nàng cũng cảm thấy có chút lo lắng, đứng ở cửa thư phòng, hít sâu một hơi, nhìn rèm cửa màu vàng nhạt thêu họa tiết mây trời, lúc này mới đưa tay vén lên, chậm rãi đi vào.
156 Bắt Thường Hy đoán, nàng đâu có nghĩ ra nhưng mà nghe giọng điệu Tiêu Vân Trác thì tựa hồ chuyện này giải quyết không hợp lý, hoặc là nói kết quả xử lý không làm cho người ta hài lòng.
157 Thường Hy nhìn cục diện trước mắt mà trong lòng cực kỳ hồi hộp! Này quá tốt, cường cường đối kháng, vừa là thanh mai trúc mã, vừa là tần thiếp danh chính ngôn thuận.
158 Thường Hy trái lo phải nghĩ thật là cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, lần này chính mình còn tự động đưa chân vào tròng, còn bị bắt tại hiện trường. Trong lúc bất chợt nàng nhớ tới ở trước mặt Tiêu Vân Trác còn khoác lác vô sỉ mà nói nàng sẽ không chủ động tính kế Mạnh Điệp Vũ, nhưng nhìn cục diện hôm nay, nàng quả thật không có động thủ, nhìn ra là ngoài ý muốn, nhưng nếu như Tiêu Vân Trác hiểu lầm thì thật không hay rồi!“Thái tử gia, thật ra thì nô tỳ không có làm gì, chỉ là xem náo nhiệt đấy!” Thường Hy thầm than một tiếng, thôi thì cứ thẳng thắn thú nhận vậy, lấy bản mặt đưa đám của Tiêu Vân Trác mà nói thì cơ hội lừa gạt được hắn rất thấp, xác suất thất bại thẳng tắp hướng lên.
159 Thường Hy nhìn hai người, thần sắc yên lặng không nói, chẳng qua là trên mặt vẫn nở một nụ cười, chỉ nghe thế Phùng Lương đễ nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Biểu tiểu thư đi thong thả, bản Lương để phải đi rửa mặt trang điểm một chút, không có thời gian theo bồi.
160 Tiễn được hai người đi, lúc này Thường Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần hai người bọn họ tự đấu với nhau, nàng có thể sống an ổn rất nhiều ngày. Hiện tại nàng đang có chuyện cần đi làm, lần trước Hoàng thượng đưa cho ngọc bài còn chưa có thu lại.