101 Thường Hy nhậm chức mới, có rất nhiều chuyện phải làm, cũng may mắn có Triêu Hà cùng Vãn Thu ở một bên lúc nào cũng sẵn sàng chỉ điểm nàng, giúp nàng được không ít việc.
102 Vãn Thu nghe vậy cười nhẹ, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, hôm nay liền nói trở lại đi, kể từ ngày thứ nhất tỷ vào Đông cung, nha đầu Triêu Hà này liền đối với tỷ thân thiết, tỷ có biết vì sao không?”Trong lòng Thường Hy vẫn là có chút nghi vấn đối với chuyện này, không có một ai là có thể vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, nhất là ở nơi hậu cung này, nghĩ rồi nói ra: “Ta cũng đã từng nghĩ về vấn đề này, cũng muốn hỏi qua nhưng là không tiện mở miệng, chỉ sợ các muội sẽ cảm thấy ta không tin tưởng các muội, cho nên vẫn đè nén trong lòng.
103 Bóng đêm buông dần, gió nhẹ sa tới, đèn lồng đỏ thẫm ánh nhũ kim đã sớm buông ở mái đình viện cong cong. Cảnh sắc bên ngoài thực tươi đẹp, yên bình nhưng lúc này Thường Hy có thể gọi là chân không chạm đất, cũng chỉ vì câu nói của một người mà nàng lại phải đối diện với một đám sài lang hổ báo.
104 Tần Nhụ tần nghe vậy không khỏi ngừng lại bước chân, nàng chính là ngu cũng không dám đi sờ vào tức giận của Thái tử gia, lại càng không muốn trở thành trò cười ấy người ở đây, theo bản năng thu hồi bước chân, ngượng ngùng nói: “Tin rằng cô cũng không dám giở trò!”“Đa tạ Tần Nhụ tần chủ tử nâng đỡ, nô tỳ dĩ nhiên không dám giở trò.
105 Thường Hy nhìn bóng lưng Phùng Thư Nhã mà không khỏi thở dài trong lòng, chỉ sợ từ nay về sau nàng ta sẽ muốn trăm phương ngàn kế dồn nàng vào chỗ chết thôi.
106 Khẩu dụ của Tiêu Vân Trác khiến Thường Hy dời đến tây thiên điện chỉ trong mấy canh giờ nhất thời đã lan truyền khắp cả Đông cung. Thường Hy vốn đã ở đầu sóng ngọn gió, cứ như vậy lại rơi vào nông nỗi vạn người nhòm ngó, đừng nói là Đông cung, ngay cả hậu cung cũng vì nàng mà một phen chấn động.
107 Phùng Lương đễ trong lòng tuy tức giận nhưng trước mặt mọi người cũng không dám nói gì khác, chỉ đành phải ấm ức nói: “Bệnh này tới thật sự là đúng thời điểm!”Vân Thanh không có nói gì tiếp, chẳng qua là sắc mặt nhiều hơn một tia tao nhã, Tống Nhụ tần quả thật là một người biết nhìn tình thế, không biết là ho khan thật hay chỉ là giả lừa gạt, nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy nói ho khan liền ho khan, cũng có chút bản lĩnh! Đợi chút nữa nàng ta tới đây cũng là lúc bọn họ thương nghị xong mọi chuyện, cũng không phải lo lắng, mọi chuyện đều cùng nàng ta không liên quan.
108 Thường Hy chậm rãi cười cười, ngay cả khi trong lòng thầm mắng Vân Thanh một thân máu chó nhưng là trên mặt vẫn không hề lộ ra chút nào. Ở nơi này nàng cũng biết được đạo lý hỷ nộ không nên để lộ ra trên mặt.
109 Chậm rãi đi trở về, Thường Hy khom mình hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia!”Tiêu Vân Trác tiến lên một bước, thần sắc đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng như băng, thản nhiên nói: “Cô chạy cái gì?”Thường Hy khẽ cắn răng, tôi chạy cái gì anh so với ai khác còn rõ ràng hơn, đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi! Cái tên… cái tên… ừ, khốn kiếp!“Nô tỳ không có chạy, nô tỳ chỉ là muốn đi xem Tống Nhụ tần như thế nào, bệnh đã đỡ hơn chưa?” Thường Hy thần sắc bình tĩnh hé miệng nói, tựa hồ như là thật tâm mà nói, không chút co quắp.
110 Tiêu Vân Trác ngược lại có thâm ý khác nhìn Triêu Hà một cái, cũng không mở miệng nói chuyện. Mọi người không thấy Tiêu Vân Trác tỏ thái độ, trong lúc nhất thời mỗi người cũng nổi lên những suy nghĩ khác nhau.
111 Thường Hy từ nhỏ ở nhà được kiều sanh quán dưỡng, đối với chuyện ăn, mặc, ở, đi lại là vô cùng cầu kỳ, chẳng qua là vào tới chỗ thâm cung này địa vị thấp nên muốn chú ý cũng không cách nào mà chú ý được.
112 Thường Hy không để ý tới tức giận của Tiêu Vân Trác, vẫn như cũ dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất, đợi đến lúc ly trà, ngay cả lá trà cũng thu thập xong, lúc này mới lần nữa đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nhìn hắn cười nói: “Ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng là trước kia lúc ta ở nhà đều ở tại trong thư phòng của cha ta học chữ.
113 Thường Hy không muốn nói đến chuyện này bây giờ, suy nghĩ một chút, khóe miệng khẽ cong cười hì hì nói: “Thái tử gia, những đêm thất tịch trước các Hoàng tử là mỗi người một nơi hay cùng tụ họp tại một chỗ?”Tiêu Vân Trác sắc mặt không tốt nhìn Thường Hy, tiểu nha đầu này nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ gì nhưng lại không nói với hắn, vốn định hỏi nàng mấy câu lại cảm thấy không thích hợp, chỉ đành phải buồn bực nói ra: “Ai đi đường nấy!”“Đại gia đình như thế nào lại mỗi người một nơi đây? Năm nay các Hoàng tử cũng đã cưới Hoàng tử phi, nên náo nhiệt một chút! Không bằng Thái tử gia khi vào triều gặp Hoàng thượng thì nói một chút, đêm thất tịch năm nay nên bỏ quy củ cũ, mọi người cùng tập trung một chỗ, cũng để cho bọn nô tỳ kiến thức hạn hẹp như ta đây được mở mang về khí khái hoàng gia.
114 Lệ Bình sớm biết Hoàng quý phi sẽ không vui nhưng là cũng không muốn cứ như vậy từ bỏ, hiếm có một dịp để chơi tốt như vậy a, bình thường cũng không có cơ hội được như vậy đâu, cho nên nàng suy nghĩ một chút lại nói: “Mẫu phi, người không phải là ghét bỏ con dâu tay chân vụng về cái gì cũng không biết sao? Đây là cơ hội tốt nhất cho con dâu học tập thôi! Con tự mình đi cầu phụ hoàng bên kia có được không?”Hoàng quý phi thực sự là cảm thấy choáng váng đầu, lão thiên gia mau đem đứa con dâu này đánh bất tỉnh nhân sự đi, tránh cho bà sẽ bị chọc tức chết.
115 Lệ Bình chính là không thích Hoàng quý phi luôn tỏ ra đề phòng Thường Hy, nhưng lại không dám nói mấy câu. Nàng là trẻ con chút, thẳng thắn chút nhưng cũng không phải ngu ngốc.
116 Lệ Bình có chút ngượng ngùng nói: “Nhìn ngươi đạo lý một đống một đống, làm ta trở thành người không chu toàn, ta không phải chỉ là tò mò thôi sao? Dù sao ta đã theo ngươi đến đây, sớm muộn gì cũng sẽ được nhìn thấy!”Lệ Bình nói đến chỗ này có chút tâm không cam lòng không nguyện, Hoàng thượng nhìn vào trong mắt, cười ha hả, nhìn hai người tranh cãi, tâm tình cũng sảng khoái không ít, nói: “Bình thường thấy ngươi vô pháp vô thiên, không nghĩ tới còn có một người có thể chế trụ được ngươi, đây cũng là chuyện hiếm có được!”Thường Hy nghe vậy có chút kỳ quái, theo lời Hoàng thượng thì quá khứ đã xảy ra chuyện gì sao? Có thể từ miệng Hoàng thượng thốt ra bốn chữ vô pháp vô thiên, không biết Lệ Bình đã làm chuyện gì.
117 Trong lòng Thường Hy lộp bộp một tiếng, biết rõ Hoàng đế hiểu lầm, nhưng là giờ phút này nên nói gì để giải thích hiềm nghi cho hợp đây? Nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hoàng thượng có chỗ không biết, nô tỳ mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng là thời điểm từ nhỏ lớn lên cũng được ba ca ca yêu chiều, sủng nịnh, có cái gì ly kỳ, hấp dẫn cũng sẽ đem chia cho nô tỳ một phần, cũng đơn thuần chỉ là tình nghĩa huynh muội thôi.
118 Nhưng là Lệ Bình không biết, Hoàng thượng căn bản sẽ không xem thường Vưu Mục Khê, bởi vì cái mà Vưu Mục Khê đối mặt đó chính là mấu chốt lớn nhất mấy trăm năm qua của Đỉnh Nguyệt quốc, cho dù chính hắn muốn đi rung chuyển lợi ích của đám thân hào phú nông ấy e rằng cũng có chút hữu tâm vô lực.
119 Thường Hy sửng sốt cả người, lập tức thu hồi lại thần trí, có chút chột dạ nhìn Tiêu Vân Trác, vội vàng hành lễ nói: “Gia đã trở lại, ngài có phân phó cái gì sao?”Tiêu Vân Trác dò xét cẩn thận Thường Hy, hắn có thể cảm giác được nàng hôm nay không bình thường, ánh mắt luôn né tránh hắn, thần sắc hắn không khỏi tối sầm lại.
120 Tiêu Vân Trác nghe thấy vậy thì thần sắc hơi có điểm hòa hoãn, cho là Thường Hy rốt cục biết hắn vì sao lại tức giận, nhưng là khi nhìn đến vẻ mặt của nàng thì lại muốn tốn hơi thừa lời, nữ nhân này thật chậm hiểu, nhìn thì thật thông minh, tại sao còn chưa thông suốt như vậy?Tức thì tức nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không nói ra được.