41 Tần Mặc Hàm lau mồ hôi trên trán, từ từ thu xong châm mới chậm rãi nói: “Vị cô nương này là bị kinh sợ, hơn nữa lại gặp gió lạnh cho nên mới hôn mê bất tỉnh.
42 Thường Hy cả kinh, sợ hãi trong lòng còn chưa kịp thành hình đã bật người rời giường, trang điểm ăn mặc. Này mấy ngày ngắn ngủn liền gầy đi nhiều quá, y phục mặc lên người lại rộng ra không ít.
43 Trong lòng Thường Hy thầm than một tiếng, đang muốn nói chuyện Lệ Bình lại ngăn ở trước mặt nàng, nhìn Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên, cười nhẹ một tiếng nói: “Hai vị có chuyện gì sao? Nếu là không có chuyện gì xin mời tránh ra, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành đây!”Thường Hy bệnh nặng mới khỏi vốn cũng không có tinh thần đối phó họ, Lệ Bình ra mặt giúp nàng thì tốt hơn.
44 Dẫn Thường Hy đi vào Đông cung là thái giám phó tổng quản Trịnh Thuận. Thường Hy nhìn thân ảnh thẳng tắp của Trịnh Thuận, trong lòng có chút buồn bực, thế nào lại để thái giám phó tổng quản tự mình đến đón nàng? Theo quy củ nàng là một cái cung nữ nho nhỏ được phân tới Đông cung, sao gánh nổi thái giám phó tổng quản đích thân tới đón? Những thứ này Thường Hy có chút không hiểu, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể lặng lẽ theo bóng lưng của Trịnh Thuận mà tiến về phía trước.
45 “Là Trịnh công công bảo chúng ta đến!”Thường Hy nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm một cô gái, nhất thời hiểu ra, chắc hẳn là người mà Trịnh Thuận công công vừa nhắc đến, đến đây để dạy quy củ Đông cung cho nàng, lập tức lên tiếng: “Mời vào!”Thường Hy vén rèm lên đi ra ngoài, thấy cửa bị đẩy ra, đi vào là hai người mặc trang phục cung nữ.
46 “Thái tử gia không thích màu xanh biếc cùng màu đen…” Triêu Hà cười mở miệng nói cho Thường Hy biết nhưng thói quen nhỏ nhất của Tiêu Vân Trác. Thường Hy nghe được như thế, trong lòng cười thầm, màu xanh biếc này đoán chừng cả Đỉnh Nguyệt quốc cũng không có mấy người thích.
47 Thường Hy nào nghĩ tới mình sẽ phải qua vấn an, nhìn trên dưới xiêm áo của mình, lại không thể cự tuyệt, ngay cả trong lòng cũng chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cũng chỉ có thể nói: “Xin nhờ hai vị tỷ tỷ dẫn đường thôi!”Triêu Hà nghe Thường Hy nói vậy liền nói luôn: “Đã nói không cần gọi chúng ta là tỷ tỷ rồi, theo tuổi mà nói tỷ còn nhiều hơn chúng ta một tuổi đấy! Như vậy đi, chúng ta gọi tỷ là Ngu tỷ tỷ, còn tỷ trực tiếp gọi tên chúng ta, thế nào?”Thường Hy cũng không biết nên hay không nên đáp ứng.
48 Vân Thanh xoay người rời đi. Triêu Hà cùng Vãn Thu quay lại nhìn nàng, Vãn Thu nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tạm thời chờ ở nơi này đi, Thái tử gia đi tiền điện nhất định là xử lý công sự, phải qua một lúc lâu mới có thể tới đây.
49 “Càn rỡ! Lớn mật! Ngươi còn không biết đây là ai?” Một thanh âm của thái giám đột nhiên vang lên, đang muốn còn nói gì nữa đột nhiên lại nghe được nam tử đụng phải nàng lên tiếng: “Câm miệng!”Thái giám kia không dám tiếp lời nữa, lui sang một bên.
50 Thấy động tác Thường Hy tìm kiếm khắp nơi, Tiêu Vân Trác hơi đắc ý nói: “Ngu Thường Hy, nhìn thấy bản Thái tử còn không quỳ xuống?”Thường Hy chỉ cảm thấy thân hình thoáng một cái, tựa hồ có chút không thể tin được nhìn Tiêu Vân Trác, hơi hơi run rẩy mà nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi… Ngươi là Thái tử điện hạ?”“Lớn mật! Còn không quỳ xuống!” Vân Thanh quát lên, sắc mặt mang theo tức giận, ánh mắt nhìn Thường Hy càng thêm bén nhọn.
51 Đèn từ từ tắt ngấm, cả Đông cung tĩnh lặng không tiếng động. Thường Hy hoàn toàn tuyệt vọng, người này rõ ràng là muốn quan báo tư thù (lấy việc công trả thù riêng), chỉ sợ nàng sẽ phải quỳ ở đây cả đêm.
52 Đợi đến khi Thường Hy gặp lại Tiêu Vân Trác cũng là buổi sáng ngày hôm sau rồi. Một cái tinh thần sáng láng, một vị thần sắc tiều tụy. Hai người vừa gặp mặt, Thường Hy không biết làm sao mở miệng hy vọng Tiêu Vân Trác khai ân đây.
53 Một cung nữ nho nhỏ sao có thể kinh động đến ngự y, Thường Hy biết mình còn chưa có tư cách cùng địa vị đó, quay đầu hỏi Triêu Hà: “Mời ngự y? Nhưng ta chỉ là một cung nữ sao có thể để ngự y đại giá đến đây?”Triêu Hà đỡ Thường Hy về phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Là Thái tử gia phân phó.
54 Triêu Hà hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Ngu tỷ tỷ, muội thấy tỷ là người tốt a, nếu là người tốt thì tự nhiên muốn giúp tỷ thôi!”Thường Hy nhìn Triêu Hà, tựa hồ có chút không thể tin được nàng lại trả lời như vậy.
55 Thường Hy nghe đến đó liền nhấc chăn lên, xuống giường xỏ giày. Nàng không thể để cho Triêu Hà vì nàng mà đắc tội với Vân Thanh. Nàng biết Vân Thanh là quản sự cô cô trong Đông cung này, đắc tội nàng, cuộc sống sau này nhất định không dễ chịu.
56 Triêu Huy điện đã sớm rực rỡ ánh đèn, hai bên là cung nữ thái giám đứng thẳng tắp, từng người đều là vẻ mặt nghiêm nghị. Thường Hy nhìn đến đây, trong lòng không tránh khỏi khẩn trương, tên khốn kiếp này còn bày ra vẻ khoe khoang uy thế muốn chết, làm cho người ta cảm thấy một trận tê dại, không biết làm sao cho phải.
57 Trong đại sảnh, đồ ăn trên bàn một chút xíu cũng chưa có đụng qua. Cung nữ trong phòng tất cả đều nín thở, im lặng đứng thẳng lưng. Thường Hy trông vậy càng phát khẩn trương, nhìn cửa thư phòng, cắn răng đi vào.
58 Thường Hy có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tiêu Vân Trác đang không ngừng đảo trên người nàng. Nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, Thường Hy chợt nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân Trác, chẳng lẽ hắn cũng không muốn mạng của nàng mà chỉ muốn nàng cúi đầu? Càng nghĩ Thường Hy càng thấy chuyện này quả thật chính là như vậy.
59 Những cơn gió đầu hè mang theo chút ấm áp, thổi tới trên mặt làm người ta ấm áp đến tận tim, nhất là trong không khí còn thoang thoảng hương lan dìu dịu, khiến cho tâm hồn cũng cảm thấy thật thư thái.
60 Mấy ngày kế tiếp Thường Hy cũng không được triệu hoán đi Triêu Huy điện phục vụ, chẳng qua là ở trong phòng lẳng lặng dưỡng thương, đến ngày thứ tư Phùng Viễn Thanh cười nói: “Ngu cô nương, thường thế của cô nương đã không còn đáng ngại.