181 Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác nằm ở trên giường, sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng bỗng dưng có cỗ lửa giận cứ thế mà trào ra, quay đầu nhìn Ngũ Hải, cắn răng nghiến lợi nói: “Chu tổng quản, người nào đã hạ thủ?”Ngũ Hải bây giờ đã trấn định lại rồi, ban đầu còn có chút hoảng loạn trong lòng nhưng sau khi nhìn thấy Thường Hy liền từ từ bình phục lại.
182 Thường Hy không rõ Tiêu Vân Triệt đến tột cùng là người tốt hay người xấu, càng không biết hắn có phải giống như vẻ bề ngoài lạnh nhạt tùy tính hay không, hay thật ra là một con sói đội lốt cừu, chẳng qua là ẩn núp quá tốt, giống như Kỳ vương của tiền triều trước, cuối cùng lại là người đi lên đế vị?Những thứ này Thường Hy không thể xác định, nàng chỉ biết Tiêu Vân Triệt đã đi tìm Dương tuyển thị, nhưng việc này chưa đủ để nàng cảnh giác.
183 “Tứ đệ đã sớm biến thành băng, còn có cái vẻ mặt gì?” Thanh âm của Tiêu Vân Thanh từ xa xa truyền đến nhất thời làm dịu đi không khí khẩn trương. Thường Hy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Vân Thanh hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử.
184 Thường Hy bị đẩy sang một bên, ở phía sau hô to: “Ngũ hoàng tử… Đại hoàng tử, các vị đây là muốn làm cái gì? Cố tình đột nhập phòng sao? Các vị đây không phải là muốn giết chết nô tỳ sao? Nếu như bị Thái tử gia biết, cái mạng này của nô tỳ cũng không cần giữ lại nữa rồi!”Thường Hy càng nói như vậy, Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật càng cho rằng Tiêu Vân Trác đang ở bên trong, hai người vội vã đi vào bên trong.
185 “Cô nói nhăng gì đó? Bản Hoàng tử lúc nào thì khi dễ cô? Rõ ràng là cô…”“Rõ ràng là thời điểm Ngũ hoàng tử vấp ở cửa phòng ngủ liền giẫm lên chéo quần của nô tỳ, sau đó Đại hoàng tử vội vàng xông tới, trong lúc vô tình lại móc chặt lấy chéo quần của nô tỳ, cho nên nô tỳ mới có thể hướng hai người ngã tới.
186 Ngũ Hải sờ sờ lỗ mũi lặng lẽ chui ra ngoài, thấy thế nào cũng cảm thấy mình thật chướng mắt. Ngày hôm nay nha đầu Thường Hy này thật là dám làm bất cứ chuyện gì, không ngờ lại còn hành động đại nghịch như vậy, cũng may Tam hoàng tử chịu che giấu cho nàng nếu không thì đã tệ hết biết rồi.
187 Thường Hy vừa thấy nhất thời thất sắc, vật này nếu như nện xuống mặt của nàng thì coi như xong đời, nàng yêu thích diện mạo xinh đẹp của mình, cũng không muốn biến thành xấu xí.
188 Băng Lam nhìn Mạnh Điệp Vũ còn đang ngẩn người, thầm than trong lòng một tiếng, cho đến khi hành lang không còn một bóng người mới thấp giọng nói ra: “Tiểu thư, chúng ta về thôi!”Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Băng Lam, trong mắt mang theo bi thống, hỏi: “Băng Lam, ngươi nói vì sao biểu ca lại đối tốt với nữ nhân ti tiện kia như vậy? Cô ta thậm chí còn không phải là tần thiếp của huynh ấy, chỉ là một cung tỳ hèn mọn!”Băng Lam lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Em thấy được tình cảm của tiểu thư đối với Thái tử gia, đó là một loại… cố chấp!”Toàn thân Mạnh Điệp Vũ cứng đờ, lần này thân thể run lên thực sự, sắc mặt tái nhợt vô lực, dùng sức nắm chặt cánh tay Băng Lam đang đỡ mình.
189 Kể từ sau khi Tiêu Vân Trác bế nàng vào phòng ngủ của hắn, mỗi lần Thường Hy đi ra ngoài sẽ phải hứng chịu một loạt ánh mắt đầy thâm thúy bắn về phía nàng, thường thường làm nàng có chút phiền não.
190 Ở chỗ này sẽ không có người thật đi ngăn cản Mị phi. Hoàng quý phi sẽ không đi, Mẫn phi sẽ không đi, Kính phi thì càng không đi, bởi vì danh tiếng thái thịnh của Thường Hy họ đã sớm không vừa mắt rồi, mượn tay Mị phi hạ thấp uy phong của nàng cũng tốt.
191 Ngay sau đó thái giám lại thông báo mấy vị Hoàng tử mang theo Hoàng tử phi của mình nối đuôi nhau mà vào, mọi người hành lễ rồi theo thứ tự ngồi xuống.
192 Đánh vỡ bầu rượu cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, cung nữ lỡ tay bị xử phạt thì không nói, tại buổi ngự yến vui vẻ này không nên để một chuyện tình nho nhỏ làm phá hư bầu không khí.
193 Một phen này của Phùng Thư Nhã khiến Mị phi tức giận đến trắng mặt. Thần sắc Minh tông không rõ, nhìn Phùng Thư Nhã một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Lời ngươi nói là thật?”“Tần thiếp dám lấy đầu mình ra đảm bảo!” Phùng Thư Nhã chém đinh chặt sắt nói.
194 Đây là lần đầu tiên Thường Hy nhìn thấy Sở Tự Nguyên, cùng với Mị phi có một hai phần giống nhau, chẳng qua là đôi mắt kia làm cho người ta nhìn đã có cảm thấy có chút phù hoa, làm việc không đến nơi đến chốn.
195 Thật ra thì Chuyên Tôn Nhạc Đan đoán cũng đúng rồi, Sở Tự Nguyên không có lá gan làm ra những chuyện như vậy, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ dám chiếm đất ngang nhiên dưới chân thiên tử, chẳng qua là mảnh đất kia cất giấu bảo vật cho nên mới sinh tà tâm mà thôi.
196 Thân thể Sở Tự Nguyên run lên, quỳ ở trên mặt đất nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thật sự không biết, nếu không cũng đã không làm chuyện như vậy!”“Hoàng thượng, hắn nói láo!” Ngu Thụy Lân lập tức phản bác, nhìn Sở Tự Nguyên nói: “Tiểu công gia, nhạn bay qua để tiếng, gió thổi đến lưu vết, nhà thảo dân mặc dù coi đây là một khối đất hoang không dùng nhưng vẫn phái gia nhân đến trông coi.
197 Sở Tự Nguyên bị một cước này của phụ thân mình làm cho phục hồi lại tinh thần, tựa hồ đã nhận ra có điều không đúng cho nên cũng không dám tiếp tục lừa gạt, chỉ đành phải nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, cách đây không lâu thần có nghe được một chuyện, năm đó sau khi Tấn vương chết đã từng lưu lại một phong mật thư, nói rằng hắn trở nên điên cuồng đánh bạc cũng chỉ là giả, tất cả chỉ vì giữ được một mạng.
198 Thần sắc Tiêu Vân Trác không thay đổi, tựa hồ đối với phản ứng của Thường Hy đã sớm dự liệu được, Thường Hy thông minh như vậy làm sao lại không biết được tòa ngọc mạch này là bùa đòi mạng của Ngu gia? Nhưng là nàng nhanh như vậy có thể quyết định đem đồ giao ra đây, phần quả quyết này khiến nhiều người khâm phục, cần biết rằng không phải ai cũng có thể dễ dàng từ bỏ được khối lợi ích khổng lồ này!Nhưng quan trọng nhất là hai điểm.
199 Thường Hy nghe được thanh âm của Chuyên Tôn Nhạc Đan thì từ từ xoay người lại, có chút không tự nhiên nhìn hắn, sau đó khom lưng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Minh vương điện hạ!”Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy Thường Hy dùng thái độ xa cách với mình mà có chút ưu thương, nhất thời trên mặt treo lên một tầng sầu bi, nhẹ giọng hỏi: “Ngay cả cô cũng muốn xa lánh ta sao? Nhất định là cô giận ta lần trước đã giấu cô, đúng hay không?”Thường Hy sửng sốt nói: “Nô tỳ nào dám tức giận, ngài là Minh vương điện hạ tôn quý, tôi chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, nào có tư cách tức giận?”Mặc dù trong miệng nói không tức giận nhưng thần sắc bộ dáng đều tỏ vẻ ta đây không giận mới là lạ.
200 Thường Hy đang trong lúc cao hứng nên nhất thời không nhận ra thanh âm của Tiêu Vân Trác, cũng không quay đầu lại mà cười nói: “Đi Minh Khải quốc a! Nhạc Đan nói nơi đó có vô cùng nhiều hoa sen, nghĩ đến cảnh tượng trời xanh ngắt, lá sen xanh ngắt ta liền thật muốn đi!”Chuyên Tôn Nhạc Đan nâng lên nụ cười vô hại, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử điện hạ cũng tới.