161 Trương Nguyên đem cuốn Bát cổ văn Quân tử dụ vu nghĩa (quân tử ví như nghĩa). . . của Vương Anh Tư ra đọc một lần. Thực sự cảm thấy văn phong rất giống với mình, ngòi bút tinh tế, ý văn linh hoạt , tươi mới động lòng người, mang đậm sắc thái văn học, đúng là được chân truyền của Vương Tư Nhâm, Trương Nguyên nhỉnh hơn ở tư tưởng bài viết, nhưng trong bài bát cổ rất hạn chế tử tưởng cá nhân, phần lớn đều phải mượn lời văn của thánh nhân để luận bàn, cho nên lối viết của bài văn này cũng không thua kém gì so với Trương Nguyên, tháng sau là kỳ thi phủ, nếu đúng thật để cho Vương Anh Tư thay mặt hắn đi thi, án đầu không dám nói, nhưng trúng cử là điều chắc chắn khỏi phải bàn cãi rồi.
162 Ngày 12 tháng 11 mùa đông năm trước, Trương Nguyên đã từng cùng cha con Vương Tư Nhâm và Vương Anh Tư đến xem qua Tị Viên, chứng kiến rừng mùa đông tiêu điều, tuyết đọng loang lổ, lúc đó sắc trời cũng u ám, đình đài lầu các đều có vẻ cô tịch, giữa hành lang còn có nhiều đồ vật vẫn chưa được rửa ráy sạch sẽ.
163 Thuyền nhỏ xuôi theo dòng, tới gần chỗ mộc các (chòi gác bằng gỗ) thì táp vào bờ. Vương Anh Tư nhảy luôn lên bờ, quay sang Trương Nguyên nói:- Lát nữa sẽ cho người mang chỗ măng này tới nhà sư huynh.
164 Đêm khuya yên tĩnh, Mục Chân Chân dùng tăm trúc khêu ngọn đèn sáng hơn một chút, nàng ngồi dưới ngọn đèn đọc “Tả truyện”, chữ nào không hiểu thì dùng bút lông ngỗng viết lại lên một tấm giấy trúc để ngày mai tới hỏi Đại tiểu thư Nhược Hy.
165 Nghiên tơ đỏ, mực lưỡi bò, vừa mài mực vừa suy nghĩ, cuốn “ “ Quân tử dụ can văn “ “ đó Trương Nguyên quyết định sao chép của sư muội Anh Tư. Trương Nguyên không phải loại người bộc tuệch, tiểu xảo mà hắn biết, không làm tổn hại đến người khác mà lại có lợi cho mình, thì cớ sao lại không làm.
166 Tri phủ ThiệuHưng Từ Thi Tiến ngồi chính giữa đại sảnh, giáo thụ phủ Thiệu Hưng và giáo dụ huyện Sơn Âm ngồi ở hai bên, phía dưới là mấy Nho đồng tới thi vấn đáp.
167 Nhìn theo chiếc kiệu đang đi về phía Đông, Trương Nhược Hi hỏi Trương Nguyên:- Kì lạ, cô nương này là ai, sao lại gọi đệ là sư huynh như vậy? Trương Nhược Hi vốn thẳng tính, chuyện của em mình thì nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ:- Chỉ có hoà thượng mới bị người ta gọi là sư huynh, vợ của Dương Hùng là Phan Xảo Vân trong “Trung nghĩa Thuỷ Hử truyện” cũng gọi Bùi Như Hải là sư huynh.
168 Vương Tư Nhâm thông tỏ thế sự, phân tích thấu đáo, đoán chừng hiềm khích giữa Trương Nguyên lúc trước và tri phủ Thiệu Hưng Từ Thời Tiến ngược lại lại trở thành thành tích đỗ đầu thi phủ của Trương Nguyên, đây cũng coi như là trong họa có phúc, nói đến lời cuối cùng, Vương Tư Nhâm chuyển lời, dặn dò:- Trương Nguyên, con viết bát cổ văn của quyển ‘Triệu mạnh chi sở’ ra, Anh Tư muốn xem.
169 Nhà Trương Nguyên ở bên bờ đông hồ Giám có 120 mẫu ruộng, kể từ khi trừng trị gia nô Trương Đại Xuân vào năm trước, thu nhập từ cho thuê ruộng vụ thu tăng gấp đôi, đất ruộng ở hai bờ hồ Giám rất phì nhiêu màu mỡ, một năm có thể trồng được một vụ lúa mì và hai vụ lúa nước, sau khi thu hoạch lúa vào cuối thu, có thể lập tức gieo lúa mì, đến tháng tư năm sau, thu gặt lúa mì, rồi lại gieo trồng vụ lúa chiêm, chỉ cần chịu khó thì mảnh đất này sẽ hào phóng cho năng suất hậu hĩnh, đương nhiên, ngoại trừ thiên tai—— Từ đầu mùa xuân năm Vạn Lịch bốn mươi mốt tới nay, đại đa số các vùng ở Thiệu Hưng phủ tuy rằng không hề có mưa, nhưng lúa mì vẫn bội thu như cũ, trận tuyết lớn mùa đông năm trước đã giúp ruộng lúa mì thêm màu mỡ, hơn nữa lúa mì cũng chịu hạn tốt, thu hoạch lúa mì xong thì phải gieo trồng ngay lúa chiêm, chịu ảnh hưởng của khô hạn chính là những cây lúa nước này —— Sáng sớm hôm mười tám tháng tư, Trương Nguyên đi điền trang ở hồ Giám xem tá điền cấy mạ non, Thạch Song, Vũ Lăng đi theo, nha đầu Y Đình do khá quen thuộc tình hình ở điền trang nên cũng đi cùng, trước kia khi thu tiền thuế ruộng đều là Y Đình đưa mẫu thân Trương Nguyên đi, tuy nhiên khi đó Trương Đại Xuân cùng với bốn hộ tá điền Tạ Kì Phó hợp nhau lừa gạt chủ điền, Trương mẫu Lã thị là nữ nhân, bị giấu nhẹm chuyện này, Y Đình tuy có nghi ngờ nhưng cũng không nói rõ, hiện giờ tình thế khác rồi, ai còn có thể bắt nạt lừa gạt được Trương Nguyên? Y Đình kéo Mục Chân Chân đi theo làm bạn, cùng với Trương Nguyên tổng cộng là năm người thuê một chiếc thuyền ô bồng (thuyền buồm) qua đầm Đông Đại đến hồ Giám.
170 Đến dưới tửu lầu trên Thập Tự phố, tiểu nô Vũ Lăng kêu to: - Dừng!Đám nhạc công lập tức dừng hết tất cả lại, tiếng đồng chiêng vẫn còn dư âm ngân ra. Vũ Lăng ngửa đầu nhìn Trương Nguyên đang dựa vào cửa sổ nhìn xuống hô to: - Thiếu gia, đầu bảng thi phủ, lại đầu bảng thi phủ ạ!Trương Nguyên đang cầm một viên đá liền thuận tay ném đi, cũng không biết có trúng người ở dưới lầu không nữa, hơi mỉm cười, càng cười càng cảm thấy sảng khoái, cuối cùng là cười ha hả, không dễ dàng gì, 1600 nho đồng huyện Sơn Âm tham gia kì thi phủ, qua được chỉ có 120 người, đỗ đầu bảng thì càng là “có thể gặp được mà không thể cầu được”, đây coi như là thu hoạch ngoài ý muốn trong cuộc đấu với Diêu Phục, không đấu với Diêu Phục khó mà có thể đầu bảng thi phủ, đây là tiếng kèn trống đầu tiên mà hắn hoàn toàn không ngờ được… lại ồn ào huyên náo rồi, tiếng kèn trống lên đến trên lầu, Tần Dân Bình vui mừng nói:- Hiền đệ, đệ là người đỗ đầu bảng của huyện Sơn Âm, giờ lại đầu bảng phủ Thiệu Hưng, nhân tài Thiệu Hưng rất nhiều, hiền đệ có thể đứng đầu phủ lớn như vậy quả thật là tài giỏi, nào, ngu huynh kính đệ một ly, chúc hiền đệ thông qua tất cả khoa cử, Trạng nguyênđệ tái xuất Trạng nguyên.
171 Trời đã tối dần, mấy ngọn đèn màu xanh trong nhã phòng của tửu lầu sáng chói lọi, rượu đầy bàn. Mùi hương quen thuộc lan tỏa, bảy người bọn Trương Nguyên, Trương Ngạc, Phạm Trân…, ai cũng có một kĩ nữ hầu rượu.
172 Là án thủ của phủ Thiệu Hưng, Trương Nguyên được thưởng mười ba lượng bạc, hai súc lụa… hai súc vải và sáu cân thịt heo. Đêm đó, Trương Nguyên và cả đám người hầu đều có thịt ăn, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
173 Ngày tháng nên sống thế này thì phải sống thế ấy, tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu(*) có thể, đây là cảm ngộ tất yếu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc(*) không được, có được niềm vui thì cứ vui trước đi.
174 Trương Nguyên bây giờ phải đi Hội Kê gặp Thương Chu Đức. Tối qua hắn đã nói rõ với mẫu thân, muốn ở trên núi Bạch Mã ở Hội Kê Thương thị một thời gian, cách năm ba ngày sẽ trở về một lần.
175 Trương Nguyên xoay người bước xuống giường, mang giày cưu cừu bước ra nhà tranh. Ánh mặt trời còn chưa lên cao hẳn, gió sớm mát mẻ, đúng là khoảng thời gian đẹp nhất của mùa hè.
176 Hắn lại nói:- Chờ chút sẽ có bữa sáng, Đạm Nhiên, chúng ta đi Ẩn Tuyền rửa mặt đi. Nói rồi Trương Nguyên dẫn đầu đi hướng vào vườn cúc, đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Thương Đạm Nhiên vẫn đứng ở đó, không chờ hắn mở miệng liền khẽ nâng váy áo đi theo.
177 Đại thể mà nói hương thân ở Sơn Âm có thể phân thành hai tầng lớp. Tầng lớp trên là thân sĩ có ảnh hưởng rất lớn tại thành Hàng Châu thậm chí cả kinh đô, Trương Nhữ Sương là một nhân vật đại biểu trong số đó.
178 Trương Nguyên nói:- Vâng, gần đây con có đọc qua, còn có một số bài chế nghệ của ông ta nữa. Vương Tư Nhâm nói:- Rất tốt, con học phương pháp của Vương Ngao là sáng suốt nhất đấy.
179 Đây là lần đầu tiên Thương Đạm Nhiên gọi Trương Nguyên là “ Trương lang “. Tuy không dễ nghe lắm nhưng Trương Nguyên vẫn vô cùng vui mừng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại, nói:- Đêm mồng bảy tới gặp nàng, được không?Thương Đạm Nhiên đáp:- Vâng.
180 Phạm Trân đóng vai Ngô Dụng. Trương Nguyên nhìn thấy ông chú mình là Trương Nhữ Lâm ngồi trên một chiếc ghế tre dưới gốc cây nhãn bên cạnh vườn, tay cầm chung trà mỉm cười, cha của Trương Đại là Trương Diệu Phương đứng một bên, Trương Nguyên bèn dẫn Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông đi tới bái kiến.