121 Trương Nguyên ăn có nửa bát bánh nhân thịt từ giờ Mão. Bây giờ đã là giờ Thìn canh ba, cũng cảm thấy hơi đói. Trong giỏ tre có sáu cái bánh mật ong to bằng lòng bàn tay, sờ nhẹ tay vào thấy vẫn còn ấm, liền cầm hai cái bánh mật ong lên ăn hết, uống hai ngụm nước, rồi quan sát toàn bộ trường thi, hội trường thi hình chữ nhật, có ba phía thông gió, chỉ có một phía là tường.
122 Trương án thủ (người đỗ đầu gọi là Án thủ) và viên ngọc rẽ nướcTrương gia ở ngay sau phủ học cung nên đương nhiên từ đó cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng trống sáo linh đình đang đi tới.
123 Ánh trăng đẹp vô cùng, ba huynh đệ Trương Nguyên, Trương Đại và Trương Ngạc đứng trên cầu Thạch Củng nhìn xuống sông Đầu Lao. Lòng sông rất nông, từng con sóng nhỏ lăn tăn, mặt sông được ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được cả những chú cá bạc đang tung tăng nô đùa, cảnh tượng này thực khiến cho người ta muốn quăng một mẻ lưới.
124 Vương Anh Tư nhìn kỹ bức thư, nói:- Thư viết cho phụ thân ta ư, có chuyện gì vậy?Trương Nguyên nói:- Hai ngày nữa ta sẽ đi Tùng Giang một chuyến, nên muốn báo với thầy một tiếng.
125 Trương Nguyên biết Lưu Tông Chu vốn sống rất thanh bần, hôm nay tận mắt trông thấy thì không khỏi bùi ngùi. Hai mươi năm sau, giặc cỏ sẽ xâm phạm biên giới khiến cho hoàng đế Sùng Trinh bị tổn thất nặng nề.
126 Hai vợ chồng người lái thuyền, người trước người sau dùng chân đạp mái chèo, trong tay người chồng còn có một cái cây lái thuyền để tiện cho việc điều chỉnh phương hướng của con thuyền.
127 Ra ngoài nên giữ gìn hòa khí, Thương Chu Đức chắp tay hướng về phía người thanh niên mặc áo xanh nói:- Sơ ý va vào thuyền của ngài, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
128 Nghe xong lời của Tần Lương Ngọc, Trương Nguyên suy nghĩ một lát rồi hỏi:- Gã thái giám ấy còn ở Trùng Khánh không ạ?Tần Lương Ngọc đáp:- Lúc tiểu phụ rời khỏi Trung Châu nghe nói gã đã đi khỏi Trùng Khánh rồi, đang trên đường quay về kinh, có lẽ cũng phải đi qua Hàng Châu rồi.
129 Nơi làm việc của cục hàng dệt may Hàng Châu là một ngôi nhà cao to, ban đêm trên cửa treo đèn lồng đỏ thẫm, dường như đang có chuyện gì vui không bằng, thái giám thường thích vui vẻ náo nhiệt sợ tối tăm như vậy ư?Trương Nguyên đi theo gã sai vặt của nha thự bước vào phòng ăn chuyên dụng của Chung thái giám, nơi này là chỗ mà ngày thường Chung thái giám dùng để tổ chức yến tiệc, đây là một căn phòng có ba gian, bậc thềm sáng sủa, mặt sàn lát đá xanh, chạm khắc cầu kì đẹp mắt.
130 Trương Nguyên nghe nói là Khâu Thừa Vân lão gia cũng đang ở Dư Hàng, bèn mừng rỡ nói:- Nếu Khâu thái giám đã yêu cầu Hàng Châu, vậy thì xin nhờ Chung công công chịu khó cứu vãn vậy.
131 Sáng sớm ngày hôm sau, Thương Chu Đức lệnh cho người hầu đi mướn hai cỗ xe ngựa. Cùng với Trương Nguyên hộ tống chị dâu là Phó thị cùng với hai chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy, trước tiên là đi đến chùa Linh Ẩn dâng hương tùy hỉ, sau đó cùng lên đỉnh Phi Lai ngắm mặt hồ rộng lớn xanh ngắt trải dài ngàn dặm.
132 Lúc Tần Dân Bình dẫn theo chín mười binh lính chạy về từ Dư Hàng thì đã là canh tư khuya rồi, bước chân của mấy gã binh lính thô kệt nặng chịch, bọn chúng bước lên thuyền gây nên tiếng động không nhỏ, làm cho Trương Nguyên giật mình tỉnh giấc, lập tức cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh, tiếp đó liền thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người muốn ngủ tiếp một chút, ngó qua lại thấy Mục Chân Chân cuộn tròn trong chăn, còn cục cựa không yên.
133 Khâu Thừa Vân năm nay hơn bốn mươi, là quan giám thuế mỏ bạc tỉnh Vân Nam, mũi nhọn miệng dẹt, mặt trông bộp chộp, cặp mắt đang nheo lại, nheo mắt không có nghĩa hắn đang cười, mà thật sự đang vô cùng tức giận.
134 Muốn vẽ thêm Tam anh chiến Lữ Bố vào bức “Cô yên viễn thôn đồ”, híc, nếu để Đổng Kỳ Xương hay được, hắn không tức ói màu mới là lạ. Chung thái giám giờ mới tỉnh ngộ ra rằng việc mời Khâu thái giám đến thư phòng là sai lầm to lớn.
135 Khâu Thừa Vân xuống giường mang giày vào, đi mấy lần đều không vào được, tay chân có chút run rẩy, có lẽ do uống nhiều rượu; Cũng có lẽ do chiếc thuyền hơi lắc lư.
136 Giờ Thìn ngày mồng một tháng ba, Chung thái giám đến thuyền Ngân gặp mặt Khâu thái giám. Một lát sau, liền thấy hai chị em Tần Lương Ngọc dẫn một đội binh sĩ tới, bốn mươi người khuân theo hai mươi chiếc hòm gỗ rất nặng, tuyên bố là đã truy hồi được năm mươi ngàn lượng bạc, mời Khâu công công tự mình kiểm kê.
137 Cuốn “ Hoàn vũ thông cù” năm Hồng Vũ thứ hai mươi bảy có ghi chép rõ ràng, con đường được xây dựng trải dài theo kinh độ là 10900 dặm, theo hoành độ là 11750 dặm.
138 Trương Nguyên giơ chiếc đèn sắt cầm đi ra khoang tàu, chiếu về phía xa xa, xung quanh một màu đen kịt, nước chảy xiết, những chiếc thuyền lớn nhỏ bên bờ sông tại cửa khẩu yên tĩnh như đang ngủ, chỉ có những quán rượu trên bờ sông là vẫn còn thưa thớt những ngọn đèn dầu.
139 Trương Nhược Hi hoảng sợ, không biết đệ đệ xảy ra chuyện gì bèn gọi to:-Lục Đại Hữu, đệ đệ Trương Nguyên của ta đâu?Lục Đại Hữu vừa mới bước lên bậc thềm bằng đá, nghe thấy tiếng kêu liền ngẩng đầu nhìn, vui vẻ nói:-Thiếu phu nhân, Giới Tử thiếu gia đến rồi.
140 Thanh Phổ Lục thị chính là đại tộc Tùng Giang, bàn về gia tộc sâu xa so với núi âm Trương thị càng cao quý đã lâu, Thanh Phổ Lục thị chính là gia tộc lớn ở Tùng Giang, luận về nguồn gốc gia tộc thì cao quý hơn nhiều so với Trương thị ở Sơn Âm.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100